QĐND - Trong buổi ra mắt tại Hà Nội, 20-8-2011, tân đại sứ Mỹ
tại Việt Nam, ngài David Shear cho biết các ưu tiên cao nhất của ông trong
nhiệm kỳ là gia tăng hợp tác giữa Việt Nam và Mỹ nhằm “thúc đẩy tiến trình xây
dựng quan hệ đối tác chiến lược giữa hai nước”. Trong cuộc họp báo ngày
9-9-2011 tại Hà Nội, ngài Đại sứ đã nhấn mạnh đến hai vấn đề mà ông quan
tâm đó là “xây dựng lòng tin” và “duy trì hòa bình, ổn định, thịnh vượng trong
khu vực”. Ông khẳng định: “Không có gì quan trọng hơn có được mối quan hệ tốt
giữa Mỹ với Việt Nam và Trung Quốc”...
Thế nhưng Tổ chức Theo dõi nhân quyền có tên tiếng Anh là
“Human Rights Watch” (HRW) lại quá hăng hái trong những việc họ đang làm, đi
ngược lại tiến triển tích cực trong quan hệ Việt Nam - Hoa Kỳ. Đúng như thành
ngữ có câu: “Bảo hoàng hơn vua”.
Câu chuyện là thế này: Ngày 14-8-2011, HRW công bố danh sách
những người được trao giải thưởng Hellman/Hammett năm 2011. Trong tổng số
48 “cây bút” ở 24 quốc gia được trao giải có tới 8 người mang quốc tịch
Việt Nam (tức là 1/6). Trong số 8 “cây bút dũng cảm” lần này có Cù Huy Hà Vũ,
người vừa bị kết án 7 năm tù giam và 3 năm quản chế hành chính về tội tuyên
truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam, theo Điều 88, Bộ luật Hình sự.
Về trường hợp của Cù Huy Hà Vũ, trước đó, ngày 26-5-2011, HRW
đã công bố bản Báo cáo dài gần 60 trang, mang tựa đề "Đảng CSVN đối
đầu với luật gia Cù Huy Hà Vũ". Trong thông cáo báo chí cùng ngày,
người đại diện của HRW cho rằng” Cù Huy Hà Vũ không vi phạm pháp luật” và vụ án
là "bước ngoặt mở ra cuộc đấu tranh mới" ở Việt Nam. Thật là một nhận
định hàm hồ!
Vậy HRW là ai? Giải thưởng Hellman/Hammett trao cho những
người như thế nào? Và, việc HRW trao “giải thưởng” cho Cù Huy Hà Vũ nhằm
mục đích gì?
Tổ chức Theo dõi nhân quyền được thành lập vào năm 1978,
trong thời kỳ chiến tranh lạnh, dưới cái tên Helsinki Watch. Năm 1988, Helsinki
Watch hợp nhất với các tổ chức phi chính phủ khác ở Mỹ cùng chung mục đích trở
thành tổ chức Human Rights Watch, trụ sở tại Niu Y-oóc - Hoa Kỳ. Tổ chức này
ban đầu có chức năng “giám sát”, “thu thập các tư liệu” về việc tình hình
vi phạm nhân quyền ở Liên Xô và giúp đỡ "các nhóm bảo vệ nhân quyền
trong Liên bang Xô-viết". Ngày nay HRW tự cho mình cái quyền theo dõi nhân
quyền ở các nước trên toàn thế giới và hằng năm ra báo cáo về tình hình nhân
quyền trên thế giới. Những báo cáo này thường tập trung vào việc xuyên tạc, bôi
nhọ các nước XHCN, các nước theo đạo Hồi...
Giải thưởng Hellman/Hammett mang tên hai nhà văn nổi
tiếng Mỹ. Giải thưởng này ra đời từ năm 1989. Hằng năm HRW xét trao giải
này, bằng tiền mặt (từ 1000USD đến 10.000USD) cho các “cây bút” đang đấu tranh
cho dân chủ, nhân quyền nhằm “vinh danh lòng dũng cảm của họ trước tình trạng
bị đàn áp về chính trị” của các “nhà nước độc tài”.
Theo phân bố giải thưởng năm nay thì Việt Nam có thể được xem
là quốc gia được “ưu ái” hơn cả. Có người nói rằng sự ưu ái này dành cho Việt
Nam là vì Việt Nam không chỉ là quốc gia Cộng sản nắm quyền lãnh đạo mà còn là
quốc gia đã để lại “những trang lịch sử đau buồn” cho Hoa Kỳ. Vậy HRW đã trao
giải thưởng cho những người như thế nào?
Đầu năm 2007, HRW đã trao giải cho một số “nhà hoạt động nhân
quyền”, thực chất là những đối tượng chống đối đã bị xử phạt tù, như Lê Chí
Quang, Trần Khải Thanh Thủy, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Chính Kết,
Nguyễn Khắc Toàn…
Cù Huy Hà Vũ là một trường hợp đặc biệt được HRW sử dụng
trong chiến lược chống phá chế độ xã hội XHCN, chống phá Đảng Cộng sản và Nhà
nước CHXHCN Việt Nam. Trong báo cáo về vụ án Cù Huy Hà Vũ, HRW viết: “Cù
Huy Hà Vũ vô tội” và HRW đòi “trả tự do ngay lập tức” cho Cù Huy Hà Vũ.
Kẻ tung, người hứng, Cù Huy Hà Vũ và gia đình cũng đã có
ngay “Thư cám ơn” HRW. Đương nhiên người ta không quên lợi dụng thư này
để một lần nữa vu cáo, bôi nhọ Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN
Việt Nam. Trong “thư cám ơn”, Cù Thị Xuân Bích, em gái Cù Huy Hà
Vũ đã ca ngợi bản báo cáo “đã không có một chút sơ suất nhỏ
nhặt nào", "điều đó không chỉ chứng tỏ một trình độ làm việc chuyên
nghiệp tuyệt vời", "Bản báo cáo đó không cho đối phương một cơ hội
lấp liếm", "Bản báo cáo đã lập luận bằng những tình tiết hoàn toàn cụ
thể và trung thực”…
Trong thời đại “thừa thông tin, thiếu nhận thức”, như nhà
tương lai học Mỹ Alvin Toffer từng nói, thiết tưởng không phải ai cũng có thời
gian để theo dõi vụ án Cù Huy Hà Vũ, biết đâu chẳng có người tin vào bản Báo
cáo của tổ chức được gọi là “phi lợi nhuận” HRW bởi vậy người viết bài này thấy
cần phải cung cấp thông tin về Cù Huy Hà Vũ để mọi người xem xét. Phải
chăng Vũ vô tội, đã bị xử phạt oan?
Trong phiên tòa phúc thẩm, Vũ có nói rằng, y “không chống
Đảng Cộng sản Việt Nam, không chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam”. Nhưng, thử hỏi
những tài liệu Vũ viết, những bài trả lời của y trên sóng phát thanh sau đây có
phải là chống lại Nhà nước và chống Đảng Cộng sản Việt Nam không? Cù Huy
Hà Vũ nói: “Cả lập pháp, hành pháp, tư pháp chỉ là công cụ cai trị của
Đảng Cộng sản”; Pháp luật Việt Nam, theo Vũ, chỉ là “một quái trạng”.
Vai trò lãnh đạo cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam đã được
Điều 4 Hiến pháp năm 1992 khẳng định. Thế nhưng Cù Huy Hà Vũ nói: “Việc
Đảng nắm quyền lãnh đạo đất nước chỉ có thể là hành vi tiếm quyền, là hành vi
chiếm đoạt thành quả của nhân dân”…, là “không chính danh. Mà Đảng đã không
“chính danh” thì quyết không thể “lãnh đạo” bất kỳ ai! Tóm lại Điều 4 Hiến pháp
Việt Nam là hoàn toàn phi lý và vì vậy dứt khoát phải xóa bỏ”. Công kích Hiến
pháp 1992, chẳng những Vũ chống lại Đảng Cộng sản Việt Nam mà còn chống
lại Hiến pháp. Căn cứ vào đâu, với tư cách gì Vũ dám nói Đảng Cộng sản
Việt Nam tiếm quyền…? Vì vậy hành vi của Vũ không chỉ là quan điểm cá nhân
mà còn là hành vi vi phạm pháp luật.
Về chính sách đối ngoại của Nhà nước liên quan đến quan hệ
Việt Nam với Trung Quốc hiện nay, Cù Huy Hà Vũ kêu gọi “đồng hành quân sự với
Hoa Kỳ”, đồng thời kích động tâm lý kỳ thị, đối đầu về quân sự với Trung Quốc.
Những hành vi đó của Vũ nhằm mục đích gì, nếu không phải là đưa dân tộc
ta, đất nước ta, xã hội ta vào con đường chiến tranh hoặc lệ thuộc vào phương
Tây. Đó chính là dã tâm của các thế lực thù địch.
Lại nói về HRW, như có nhà khoa học đã nói, ở Hoa Kỳ cũng như
nhiều nơi trên thế giới ngày nay đang có không ít những kẻ “hành nghề chống
Cộng”, nghĩa là họ viết sách, ra báo, làm phim, mở các trang web, đi rao
giảng... mà thực chất là tuyên truyền xuyên tạc, vu cáo các quốc gia Cộng sản
hoặc các quốc gia không chịu theo cái gậy chỉ huy của các đại gia phương Tây.
Con bài chống Cộng đối với họ là “một công hai việc” - vừa chống lại những thế
lực thù địch, lại vừa là công cụ để thu hút tài trợ. Chẳng thế mà đã có không
ít người nghi ngờ về nguồn tài chính của HRW.
Về nguồn thông tin mà HRW lấy làm căn cứ cho các báo cáo, như
nhiều người đã chỉ trích là họ “chỉ dựa vào thông tin từ những kẻ chống đối nhà
nước”. Đối với Việt Nam thì hầu hết là thông tin đã “ôi”, quá đát (date) hoặc
là những ký ức về những cuộc tháo chạy tán loạn, hoặc “số phận không may của
những “thuyền nhân”, lênh đênh trên biển. Thậm chí là thông tin từ những kẻ
chưa bao giờ được đặt chân tới Việt Nam… HRW hoàn toàn không biết, nói đúng hơn
là đã cố tình lờ đi tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam, trong đó có người Việt
Nam ở nước ngoài, đang ủng hộ đường lối, chính sách đổi mới, ủng hộ chủ trương
Đại đoàn kết dân tộc của Đảng và Nhà nước. Vậy rút cuộc qua các hoạt động
của HRW ở Việt Nam cho người ta thấy điều gì? Điều dễ nhận thấy nhất đó là tư
duy của họ: vừa thực dụng, vừa bảo thủ lại vừa lỗi thời.
- Thực dụng là vì họ chỉ nói lấy được, viết lấy được, không
quan tâm gì đến đánh giá, thẩm định các thông tin, không nghiên cứu luật pháp
quốc gia, áp đặt quan điểm của mình cho người khác. Trong các báo cáo của mình,
HRW chỉ lấy phần thông tin tiêu cực hoặc sự xuyên tạc, vu cáo của những kẻ đã
bị tòa án tuyên phạt. Và như có người nói, những việc làm của HRW không phải là
vô tư, chỉ vì mục tiêu chính trị, dân chủ, nhân quyền mà còn là một thủ thuật
tranh thủ các nhà tài trợ!
- Bảo thủ là vì đến nay HRW vẫn nhìn nhận tình hình chính trị
xã hội thế giới qua lăng kính từ thời kỳ chiến tranh lạnh. HRW luôn luôn lợi
dụng sự đối lập giữa giữa hai hệ tưởng XHCN và TBCN, lấy các giá trị phương Tây
làm chuẩn mực, công kích các quốc gia đi theo con đường XHCN do Đảng Cộng sản
lãnh đạo.
- Lỗi thời là vì mọi hoạt động của HRW chỉ hướng tới mục tiêu
phá hoại sự ổn định chính trị - xã hội ở các quốc gia. Về khách quan mà nói
việc HRW đang làm đi ngược lại với lợi ích và sự phát triển tích cực của
quan hệ Việt Nam-Hoa Kỳ.
Việt Nam là một quốc gia độc lập, có chủ quyền. Việc lựa chọn
thể chế chính trị nào, đa đảng hay một đảng lãnh đạo cầm quyền; Hiến pháp và hệ
thống pháp luật ra sao, tòa án xét xử như thế nào là quyền thiêng liêng của dân
tộc Việt Nam, không ai có quyền bài bác. Sự khác biệt về thể chế chính trị, xã
hội và văn hóa giữa các quốc gia là điều bình thường và người ta có thể giảm
thiểu sự khác biệt đó bằng con đường đối thoại bình đẳng chứ không thể là sự kỳ
thị, áp đặt từ một phía.
HRW nếu muốn trở thành một tổ chức nhân quyền đích thực, được
các nước tôn trọng hãy từ bỏ cách nhìn nhận thiên kiến, cổ hủ, thiển cận,
đồng thời phải biết tôn trọng chủ quyền của các quốc gia, không nên biến mình
thành công cụ cho những lực lượng chính trị cực hữu Hoa Kỳ và phương Tây.
Việt Bách
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét