3. Phong trào đã tự từ bỏ chính danh
Dù vẫn luôn miệng chửi
Cộng sản không có chính danh, trong thực tế, những người chống Cộng Việt
Nam đã tự từ bỏ tính chính danh của chính bản than họ. Ngày nay, trừ
những nhân vật hải ngoại và vài thành phần tiểu tốt trong nước, tuyệt
đại đa số những nhà chống Cộng không còn dám công khai tuyên bố rằng
mình đang hoạt động “chống Cộng”, “chống độc tài” hoặc “đấu tranh vì tự
do, dân chủ, nhân quyền”… như trước đây. Thay vào đó, họ đang tránh
những danh xưng này như tránh hủi vì sợ đàn áp. Bơm thổi đồng đảng hoặc
bơm đểu đối thủ cạnh tranh bằng những danh xưng đó thì họ vẫn làm, nhưng
tự thừa nhận để hoạt động đường đường chính chính thì không. Hàng ngày,
vài đám đông quanh họ viết hàng nghìn status để ca tụng những nhà hoạt
động dân chủ, nhân quyền can đảm, nhưng thực ra từ lâu, trong phong trào
đã chẳng còn “nhà hoạt động dân chủ, nhân quyền” nào hết. Và tất nhiên,
thế thì tất cả đều hèn, chứ lấy đâu ra can đảm.
Trong thực tế, các nhà chống Cộng đã bán tính chính danh của mình để
lấy những lớp vỏ bọc cho họ sự an toàn. Chẳng hạn, nhóm Đoan Trang mạo
danh bảo vệ môi trường, Phạm Chí Dũng mạo danh báo chí khách quan, độc
lập, Phạm Lê Vương Các và Trịnh Hữu Long mạo danh luật gia, trong khi
nói trắng ra thì tất cả số người này chỉ đang lợi dụng vấn đề môi
trường, báo chí và luật pháp để chống Cộng. Dù sao thế vẫn chưa bệnh
hoạn bằng nhóm No-U, đoàn người tạp nham chống Cộng nhân danh… bóng đá.
Việc cánh chống Cộng trong nước từ bỏ tính chính danh của mình cũng là
điều dễ hiểu. Trước hết, phải khẳng định rằng ngay từ đầu, đã chỉ có rất
ít những người chống Cộng có đủ phẩm chất để xứng đáng với các danh
tính đó. Thiểu số đó giờ đã chết, qui ẩn hoặc biến chất. Số “nhà hoạt
động” còn sót lại, những người hoặc không hiểu dân chủ, nhân quyền là
gì, hoặc chỉ muốn lợi dụng những từ ngữ này để kiếm chác tiền, quyền và
danh tiếng, bán đứng thứ chính danh mà họ không có tư cách giữ, và cũng
không thể giữ cũng là lẽ đương nhiên.
Tình trạng này có một hệ lụy:
Đó là các nhóm chống Cộng trong nước chắc chắn sẽ phải lệ thuộc vào các
nhóm chống Cộng nước ngoài, nhất là Việt Tân, về mặt chính danh. Không
có chữ kí của một vài nhân vật hải ngoại, sẽ chẳng có tổ chức hoặc chính
khách nước ngoài nào coi các nhà hoạt động đeo mặt nạ trong nước là
người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền. Trớ trêu thay, những kẻ được
giữ chính danh lại là những kẻ nhá nhem, bẩn thỉu nhất.
4. Phong trào chống Cộng phối hợp ngày một ăn ý với các nhóm lợi ích
Dù lủng củng trong nội bộ đến đâu, phong trào chống Cộng Việt Nam cũng
đang phối hợp ngày một nhuần nhuyễn, ăn ý hơn với các nhóm lợi ích. Đáng
tiếc, đây là những nhóm lợi ích trong chính quyền Việt Nam và các nước
khác, chứ không phả những nhóm lợi ích của dân. Như những bài trước đã
chỉ ra, sự phối hợp nhuần nhuyễn giữa các hội đoàn chống Cộng, nhóm lợi
ích chi phối truyền thông đại chứng Việt Nam và nhà thờ Công giáo trong
vụ cá chết, vụ báo chí với công an và vụ MC Phan Anh. Trong cả ba vụ
việc này, người dân chỉ là một công cụ để lợi dụng, một nạn nhân bị cả
hai phe đang tranh chấp nhau lừa dối. Như vậy, dù vẫn buộc phải hô khẩu
hiệu về một cuộc “cách mạng dân chủ”, hứa hẹn sẽ đưa cả nước tiến lên
một thiên đường dân chủ trong mơ. Trong thực tế, phe chống Cộng đang
phấn đấu để được sánh vai với các bè cánh khác ở Việt Nam trong tư cách
một lực lượng dân chủ mới.
Thực tế này buộc ta phải xét lại ngay
đến cả cái tên của họ. Đã đành họ không thật sự bận tâm đến nhân quyền
và dân chủ, giờ họ còn không chống Cộng, mà thay vào đó, lại bắt tay với
các phe cánh trong “chính quyền Cộng sản” để lừa dân. Chúng ta biết gọi
họ là gì? Và những diễn biến này thể hiện một sự thoái hóa mới xảy ra,
hay ngay từ đầu phong trào chống Cộng đã được xây trên nền móng tiền
tài, thông tin và nhân lực cài cắm của các nhóm lợi ích?
5. Phong trào chống Cộng thừa nhận rằng mình cũng chẳng hơn Cộng sản
Trước đây, giữa các nhà chống Cộng có một sự nhất trí ngấm ngầm. Đó là
trong mọi phát biểu công khai, họ phải coi phe chống Cộng và Đảng Cộng
sản Việt Nam là hai cực đối lập tốt – xấu. Cộng sản thì đã sai lầm, gian
ác, lưu manh ngay từ những ngày đầu thành lập. Trong khi đó, phe chống
Cộng thì từ đầu đến cuối luôn chí thiện, chí nhân, chí đức, toàn là các
anh hùng, anh thư… Họ nói thế, quả cũng kích động được một bộ phận người
dân khi trước, vì lúc đó người ta đang bận thất vọng với chính quyền.
Còn giờ mà nói giọng đó ngoài đường, chắc không khỏi bị dân cười khẩy.
Cho nên gần đây, cô Đoan Trang, sử gia kiêm phát ngôn không chính thức
của phong trào chống Cộng đã có một phát ngôn mang tính bước ngoặt.
Trong một bài đăng ngày 22 tháng 11 trên facebook, Đoan Trang biện hộ
rằng trong thời gian hoạt động cách mạng ngày xưa, những người Cộng sản
đời đầu cũng “nói xấu, chơi bẩn, cắn xé lẫn nhau”, cũng “giành giật từng
xu tài trợ nước ngoài” hệt như những người chống Cộng bây giờ, vậy nên
dân đừng thất vọng về phe chống Cộng!
Nói cách khác, theo Đoan
Trang, thì phe chống Cộng không còn là “tiếng nói của lương tâm và sự
thật”, “anh hùng anh thư của thời đại” hay tác nhân đem đến thay đổi cho
đất nước nữa, mà chỉ là một bản sao bẩn thỉu, nhớp nháp của chính Đảng
Cộng sản mà thôi. Thật kinh người, hóa ra những ông chống Cộng vốn không
khác gì những ông Cộng sản!
Mà cách biện hộ của Đoan Trang cũng
thật lạ. Cô cho những người chống Cộng cái quyền hành xử bỉ ổi, vô liêm
với nhau, chỉ vì Cộng sản trước đây 100 năm cũng bỉ ổi, vô liêm như thế!
Đúng vẫn cứ là đúng, sai vẫn cứ là sai, chứ ở đâu ra cái lối ngụy biện
như vậy? Nếu vì thấy người khác làm bậy mà mình cũng tự cho mình cái
quyền làm bậy, thì đạo đức và luật pháp sinh ra để làm gì? Khi Đoan
Trang đem cái lối lập luận của cô đi “đấu tranh” để “thay đổi xã hội
Việt Nam”, tôi thấy rất ái ngại cho xã hội. Còn khi biết Trang làm trong
ban biên tập Luật khoa, thì tôi bắt đầu hiểu vì sao các bài viết trong
trang này thường xuyên sai kiến thức luật và chính trị căn bản đến thế.
Nhìn chung, nếu những nhà chống Cộng như Đoan Trang chịu tự cải tạo bản
thân, thay vì đòi cải tạo xã hội, thì họ sẽ có ích cho xã hội hơn. Còn
nếu cứ cố làm siêu nhân cứu thế giới như bây giờ, thì họ sẽ chr làm vấy
thêm những nhơ nhớp của bản thân ra thế giới.
Bài viết tự biện hộ
của Đoan Trang còn tiêu biểu cho một thói quen ngày càng lan tràn trong
những người chống Cộng. Đó là họ vừa xin xỏ long thương hại của dân,
vừa chửi dân ngu và đòi giáo hóa dân, vừa mô tả lực lượng của mình như
thể họ là cứu tinh của nhân dân. Thật bậy bạ và nực cười. Sao người dân
có thể cần sự cứu vớt và giáo hóa của những kẻ ô hợp, luộm thuộm và lưu
manh đang viết bài cầu xin sự thương hại của họ?
Loại người vừa
muốn làm ăn mày, vừa muốn làm thầy, vừa muốn làm anh hùng, anh thư như
Đoan Trang lẽ ra phải xem là kí sinh trùng của xã hội, cần tiêu hủy
ngay, tránh gây mất vệ sinh môi trường đô thị!
Thế hệ tôn thờ lí tưởng của phong trào chống Cộng Việt Nam đã khép lại khi Mẹ Nấm Gấu, nhân vật cuối cùng còn chút lí tưởng trong phong trào, hết thời và bị bán đứng. Lúc này, phong trào hoàn toàn nằm trong tay những cái mồm chỉ mở ra vì tiền và tiếng tăm. Nếu nhóm Cây xanh Hà Nội không trở thành một trường đào tạo viết hồ sơ xin tiền, trung tâm môi giới tiền tài trợ và đường đến sứ quán, liệu có còn một “thanh niên dân chủ” nào sót lại bên cạnh Đoan Trang không? Câu hỏi thừa: Thảo Gạo đã bỏ dở ngay khi một lực lượng bên ngoài cho cô ta cơ hội đạt được địa vị và tiếng tăm ngang bằng với Trang sau vài năm phấn đấu. Nếu không có tiền và lệnh của Hội Thánh, liệu có giáo dân nào đi biểu tình trong vụ cá chết không? Và nếu không đạt chỉ tiêu bán hàng chính trị đa cấp để tạo ảo tưởng cho mỗi thành viên về tầm ảnh hưởng vĩ đại của mình, liệu nhóm Bạn Tương Tri của Nguyễn Tiến Trung có còn tồn tại?
Trả lờiXóaTôi thách những nhà chống Cộng chủ chốt còn sót lại, dù là ở nước ngoài và không bị đe dọa bởi an ninh, dám bạch hóa tài chính. Chắc chắn họ không dám, bởi nếu làm vậy, họ sẽ gây thất vọng ghê gớm cho đám đông nhẹ dạ đang tin nghe theo.