Tôi là một cựu
chiến binh, từng tham gia chiến trường miền Nam, đã xuất ngũ, hiện
nay làm bảo vệ cho một khu chung cư ở Hà Nội. Cậu con trai
mới tốt nghiệp đại học, vừa đi làm, nhận được tháng lương đầu tiên, nên biếu cái điện thoại có sim 3G để tôi
tiện vào mạng internet đọc báo. Làm bảo vệ, hàng ngày tiếp xúc
với nhiều người ra vào, tôi nghe người ta bàn tán một số
chuyện về tình hình đất nước, về Đảng và Bác Hồ.
Khen cũng nhiều mà chê cũng có. Còn bản thân tôi, nhiều lúc đọc báo, xem ti vi thấy chuyện cán bộ, đảng viên vi phạm
tiêu cực, nhất là hiện tượng suy thoái
trong một bộ phận cán bộ, đảng viên như hiện nay, có lúc tôi cũng
rất buồn. Nhưng về Bác Hồ thì tôi
hoàn toàn ngưỡng mộ, cả nhân cách và những việc mà Bác đã làm cho đất nước ta.
Ngoài đọc các bài viết “chính thống” về Đảng, về Bác Hồ, thi
thoảng tôi cũng đọc một số bài gọi là “trái chiều” để
ngẫm với thực tiễn xem sao. Cái mà tôi gọi “trái
chiều” ở đây là ý nói những bài viết có tính phản biện lại, chỉ ra điểm tồn tại, yếu kém của Đảng để Đảng
kịp
thời sửa chữa. Qua đọc báo mạng internet, tôi
thấy có rất nhiều bài phản biện về Đảng và Bác Hồ
nhưng không phải bài nào cũng có tính xây dựng. Thậm chí, có những bài viết nói sai sự
thật, cố ý xuyên tạc lịch sử dân tộc, về Đảng và bôi nhọ Bác Hồ. Như bài viết “Đảng cộng sản - Một tổ chức tội phạm!”
của tác giả Nguyễn Đan Thanh (Danlambao) là một ví dụ.
Thực ra, tôi không phải là người cố chấp, cũng không
có dính líu về chính trị, lại nghỉ sinh hoạt đảng từ mấy năm nay và cũng không
có hơi đâu mà viết bài tranh luận với Nguyễn Đan Thanh - một người mà tôi không
hề biết làm gì ở đâu. Nhưng ngẫm lại lịch sử của Đảng mà tôi biết, ngẫm lại
công lao của người đi trước cho đất nước có hòa bình hôm nay, trong đó có một
phần xương máu của tôi và đồng đội tôi, nên tôi phải viết ra suy nghĩ của mình,
có thể tác giả Nguyễn Đan Thanh không đọc được bài viết này của tôi.
Trước hết, tôi thấy tác giả Nguyễn Đan Thanh
đã dày công nghiêm cứu, đọc tài liệu, Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa
Việt Nam và lịch sử Đảng cùng tiểu sử Hồ Chí Minh; quan tâm nhất định về tình
hình đất nước và cuộc sống của nhân dân. Nhưng tôi thấy tác giả đã nhầm lẫn hoặc
cố tình nhầm lẫn lịch sử, lẫn lộn giữa công và tội, giữa chính nghĩa với phi
nghĩa, giữa bản chất với hiện tượng, nên đã phủ định hoặc cố tình phủ định hết
mọi đóng góp của Đảng cho cách mạng Việt Nam; không những phủ đinh hết công lao
của Bác Hồ mà còn xuyên tạc sự thật, cố tình gán ghép, bộc lộ ý đồ không trong
sáng.
Bởi thế, Nguyễn Đan
Thanh mới viết: “Chưa kể sự kỳ thị lý lịch ba đời làm thui chột
nhân tài, kể cả con cháu quan chức cộng sản cũng không muốn về nước, dù là về để
tiếp nối sự nghiệp độc tài do cha ông chúng để lại, sau khi đã
hoàn thành tín chỉ du học. Đó là một trong những nguyên nhân kìm
hãm sự phát triển của đất nước, dẫn đến làn sóng tỵ nạn chính trị - kinh
tế kéo dài từ sau Hiệp Định Genève 1954, cho đến tận ngày nay vẫn chưa chấm dứt
việc người dân chạy trốn chế độ cộng sản”.
Điều thứ
hai, nếu là viết bài để bày tỏ nỗi lòng của một người có có tinh thần xây dựng, có hiểu biết lịch sử dân tộc, biết đúng biết sai thì có lẽ không dùng những từ ngữ mà tôi cho là
có phần “thô tục theo kiểu xã hội đen” thể hiện
ngay từ đầu đề bài viết. Hơn thế, tác giả hình như cũng
chưa phân biệt được đâu là việc vì nước vì dân, đâu là việc hằn học cá nhân nên mới cho rằng: “Tên đứng đầu tổ chức tội phạm, toàn quyền
quyết định nhận hoặc sa thải đàn em… Nguyễn Phú Trọng không
ngần ngại triệt hạ đồng chí, đồng đảng, đồng bọn một thời tay bắt mặt cười
trong các kỳ đại hội đảng. Điển hình như trường hợp
Nguyễn Tấn Dũng và đàn em. Gần đây là Trịnh Xuân Thanh”. Dù là người dân ít hiểu biết nhất thì cũng đều tán đồng với việc xử lý kỷ luật Trịnh Xuân Thanh. Nhưng không rõ là Nguyễn Đan Thanh có nhận thức thế nào mà
lại cho đó là việc triệt hạ đồng chí?
Điều thứ ba, càng đọc
bài viết của Nguyễn Đan Thanh, tôi càng
thấy y không hiểu gì về Bác Hồ và cương lĩnh của Đảng (hoặc cố tình không hiểu
để xuyên tạc sự thật). Đảng ra đời gắn với công lao của Bác Hồ. Sau khi Đảng ra
đời đã lãnh đạo nhân dân giành được chính quyền trong Cách mạng tháng 8-1945 và
thắng lợi trong các cuộc kháng chiến sau đó, nhất là thành công của 30 năm đổi
mới đất nước. Thế mà tác giả Nguyễn Đan Thanh lại viết là: “Hồ
và thuộc hạ lộ nguyên hình là những tên cộng sản, thừa sai của khối cộng sản
quốc tế, thực hiện mưu đồ bành trướng, nhuộm đỏ Đông dương bằng CNCS”.
“Cương lĩnh đảng cộng sản là do Hồ Chí Minh sao chép từ cương lĩnh đảng
cộng sản Liên xô… Truyền thống ngàn đời chống ngoại xâm của dân tộc
VN bị Hồ vứt bỏ... Bản chất của Hồ là tên
cộng sản vong bản”. “Băng đảng cộng sản ngày nay, có thể nói đó là di sản
của Hồ Chí Minh... Băng đảng cộng sản là hiện thân của
tội ác, không phải đảng phái chính trị. Nó là một tổ chức tội phạm mạo danh
cách mạng”.
Sao lại viết như vậy được. Đảng
cũng
có thể có sai sót như mỗi con người vậy. Công
là công và tội là tội. Không thể đánh đồng và không thể vì động cơ nào đó mà bôi nhọ cá nhân, tổ chức nào cả. Cũng như
tôi viết bài này, tôi chỉ trao đổi vài ý kiến với Nguyễn Đan Thanh về bài viết của
y chứ không thể đánh giá y là người phản động hay này khác. Ai cũng là con người,
nhưng chủ yếu hơn nhau ở chỗ nghiêng nhiều về “phần con” hay “phần người”.
Ai
cũng có cội nguồn dân tộc và tổ tiên mà mỗi con người là một điểm trong đó. Mỗi
khi con người ta không nhận ra đâu là công, đâu là tội thì dễ tạo ra “vết đen”
trong sợi dây lịch sử và dễ rơi vào tội vong ân bội nghĩa với dân tộc, tổ tiên.