Trên thế giới, mỗi một quốc gia đang tồn tại và vận
hành một thể chế chính trị nhất định. Có thể thể chế chính trị này chưa phải là
hữu hiệu, hoàn hảo nhưng điều quan trọng là cần phải phù hợp với hoàn cảnh,
điều kiện cụ thể và xu thế phát triển của quốc gia đó. Muốn đánh giá được một thể
chế chính trị có hữu hiệu hay không phải nhìn vào những thành tựu mà quốc gia đó
đã đạt được dưới sự điều hành, quản lý, định hướng của thể chế chính trị ấy. Lịch
sử thế giới đã chứng minh một thực tế rằng không thể chế nào là hoàn hảo để có
thể áp dụng một cách phù hợp và hữu hiệu cho tất cả mọi quốc gia, kể cả thể chế
chính trị đa đảng đang được áp dụng ở các nước châu Âu hay nước Mỹ mà nhiều
người Việt Nam đang cổ súy cũng chưa chắc đã phù hợp, hữu hiệu và đáp ứng được
nhu cầu tồn tại, vận động và phát triển của dân tộc Việt Nam - một dân tộc có
quá nhiều đặc thù lịch sử.
Với VN duy trì chế độ một đảng lãnh đạo là cần thiết,
vì nó đem lại một môi trường chính trị xã hội ổn định để phát triển đất nước.
Như cựu Thủ tướng Lý Quang Diệu đã từng áp dụng quan điểm “độc trị” của mình là
“ổn định xã hội trước, tự do dân chủ sau” trong quá trình ổn định và xây dựng
đất nước Singapo trở nên giàu mạnh như bây giờ.
Hiện nay, ở Việt Nam, một số người trong đó có những
người trẻ cổ súy cho thể chế chính trị đa đảng của phương Tây, sau khi nêu một
vài ví dụ về những bất cập của nền kinh tế - xã hội đã vội quy kết rằng thể chế
chính trị ở VN là không phù hợp, là kìm hãm sự phát triển của đất nước… từ đó
kêu gọi thay đổi thể chế chính trị hiện nay ở Việt Nam bằng thể chế đa nguyên
đa đảng. Họ không biết rằng, thể chế
chính trị ở VN hiện nay theo chế độ một đảng lãnh đạo, bắt nguồn từ những năm
30 của thế kỷ trước, khi Đảng CSVN lãnh đạo nhân dân làm một cuộc cách mạng
đánh đuổi thực dân Pháp và làm sụp đổ chế độ phong kiến để giành được độc lập,
tự do cho người dân. Và người dân Việt Nam từ đó đến nay vì nhu cầu bức thiết của
mình là tự do, ấm no, hạnh phúc, vì mục tiêu tối thượng của dân tộc là độc lập
và phát triển đã cùng đồng lòng đứng dưới ngọn đuốc CN Mác-Lênin do ĐCS dẫn
đường làm nên những thắng lợi chấn động địa cầu, từ cuộc Cách mạng tháng Tám
năm 1945 khai sinh ra nước VN DCCH và có tên trên bản đồ thế giới, rồi cuộc
chiến đấu thần thánh thống nhất đất nước năm 1975, giai đoạn tái thiết sau
chiến tranh cùng với công cuộc đổi mới của đất nước về mọi mặt đến nay từng
bước khẳng định vị thế, uy tín của đất nước trên trường quốc tế.
Trong suốt quá trình đó, ĐCSVN đã luôn tự đổi mới cả
về tư duy và hành động để tiếp tục cống hiến và lãnh đạo toàn dân đạt được
những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử như ra khỏi khủng hoảng kinh tế - xã
hội và tình trạng kém phát triển, trở thành nước đang phát triển có thu nhập
trung bình, đang đẩy mạnh công nghiệp hóa hiện đại hóa và hội nhập quốc tế, kinh
tế tăng trưởng khá, nền kinh tế thị trường định hướng XHCN được hình thành và phát
triển, chính trị xã hội ổn định, quốc phòng, an ninh được tăng cường, văn hóa -
xã hội phát triển, bộ mặt đất nước và đời sống nhân dân có nhiều thay đổi, dân
chủ được phát huy và ngày càng mở rộng, đại đoàn kết được củng cố và tăng cường,
sức mạnh mọi mặt của đất nước được nâng lên; độc lập, chủ quyền, thống nhất,
toàn vẹn lãnh thổ được giữ vững, quan hệ đối ngoại được mở rộng và đi vào chiều
sâu, vị thế,uy tín của Việt Nam được nâng cao…
Với những quan điểm kiểu như "thể chế chính trị ở
VN là độc đảng, toàn trị", "thể chế chính trị ở Việt Nam hiện nay
đang kìm hãm tự do, dân chủ, chia rẽ dân tộc"… thì cái cách ĐCSVN đối diện
với những quan điểm đó cho thấy sự cởi mở của một môi trường chính trị tự do,
dân chủ, công khai và tích cực, hay nói cách khác là trong bàn luận những vấn
đề trọng đại của đất nước như hiến pháp, tham nhũng, nhân sự, dân chủ, nhân
quyền, chính sách, pháp luật… không hề
thấy bản chất "toàn trị", và thực tế ở VN đang chứng minh những quan
điểm đó là sai lầm. Vì nếu đúng thì những vấn đề nổi cộm do thực tiễn đặt ra,
như về tự do, dân chủ, quyền lực nhà nước, nhân quyền, pháp quyền, thể chế,
tham nhũng… sẽ không bao giờ được một chính Đảng "độc tài, toàn trị"
đề cập một cách thường xuyên và thẳng thắn trong các văn kiện, Đại hội Đảng, kỳ
họp Quốc hội, các kỳ họp Chính phủ….
Ở VN, không những các vấn đề này được nhắc đến mà
thường được bàn đến với tinh thần thẳng thắn, trung thực, dân chủ, cởi mở, sẵn
sàng đối thoại để tìm biện pháp tháo gỡ, giải quyết những vướng mắc với mục
tiêu vì sự phát triển của dân tộc, của đất nước. Và qua những lần lấy ý kiến
đóng góp của nhân dân vào các vấn đề lớn của đất nước như Hiến pháp, văn bản
luật, dự án kinh tế lớn và gần đây là các văn kiện trình Đại hội 12, ĐCSVN đã
thể hiện cho thấy một thái độ trung thực cùng tinh thần không ngại đổi mới và
tiếp thu các phản biện tích cực để hoàn thiện bản thân và để phục vụ tốt hơn
nữa sự nghiệp cách mạng, phục vụ nhân dân. Hơn nữa đặc tính tự do, dân chủ và
đoàn kết dân tộc của một thể chế chính trị không phải ở chỗ thể chế chính trị
ấy là độc đảng hay đa đảng, toàn trị hay không toàn trị mà ở chỗ chính đảng ấy
có xuất phát từ dân tộc và có vì lợi ích của dân tộc hay không!
Túm lại, thể chế chính trị ở VN hiện nay có thể chưa
phải là một thể chế chính trị hoàn thiện, nhưng đó là một thể chế cởi mở, dân
chủ và luôn sẵn sàng đổi mới để phát triển và hoàn thiện vì lợi ích của dân tộc,
đã từng bước đưa dân tộc VN vươn lên những tầm cao mới trong tương quan với các
nước trong khu vực và trên thế giới. Vì lý do đó, ĐCSVN vẫn sẽ tiếp tục sứ mệnh
của mình là lãnh đạo toàn dân tộc Việt Nam bước tiếp trên con đường phát
triển đất nước độc lập và giàu mạnh.
Trượng
Thi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét