Tôi không phải là nhà khoa học, cũng không phải là
một nhà chính trị, thậm chí bị bạn bè gọi tôi là “người ngây thơ về chính trị”.
Nói như vậy là vì, bạn bè thấy tôi rất tâm huyết với công việc, chịu khó học
hành, nghiên cứu, tích lũy tri thức, hoàn thành tốt nhiệm vụ chuyên môn, nhưng
cả một đời phấn đấu vẫn không có chức sắc gì cả. Từng có nhiều thành tích, công
hiến, nhưng đến kỳ đề bạt, bổ nhiệm, chức vụ nhỏ nhất cũng không đến lượt mình.
Đó cũng là một lý do làm cho tôi không mặn mà với cái lý thuyết công bằng mà
nhiều người giáo huấn bấy lâu nay.
Tôi một đời cũng chỉ là ông giáo quèn cho đến tận
lúc về hưu, cặm cụi lái đò đưa biết bao thế hệ học sinh sang sông. Nhưng được
cái là nhiều học trò mến tôi, quý tôi, nể tôi và tình cảm lắm. Đôi khi tôi tự
an ủi: có nhiều học trò là tốt rồi, vì khối người đi dạy học chỉ có học sinh mà
rất ít học trò. Làm cái nghề dạy học, dốt về chuyên môn đã khổ, kém về đạo đức
nữa thì lấy đâu ra học trò! Sau khi về hưu rồi, tôi mới ngẫm lại, có lẽ do mình
thẳng thắn, dám phê bình, chỉ trích điều sai trái, nhất là phê bình người quản
lý, lãnh đạo mình, nên người ta không ưa.
Bây giờ về hưu, nhàn rỗi nên tôi hay đọc báo, rồi
thi thoảng cũng làm thơ gửi, bình báo cho vui. Thậm chí, khi đọc báo thấy bài
viết hay, tôi tâm đắc là tôi viết bài tán thưởng ngay; gặp bài báo viết không
đúng sự thật, tôi cũng viết bài mổ xẻ, góp ý ngay. Rồi những lúc thể dục thể
thao, tôi cũng hay trò chuyện về nhân tình thê thái, trong đó có những chuyện
trước khi về hưu thì không dám nói. Có một điều tôi thấy, không chỉ riêng tôi
mà cũng có một số các cụ hưu trí, đảng viên cao tuổi hay bình luận về mặt trái
của xã hội, không dấu diếm thói hư tật xấu đang diễn ra, nhất là tệ nạn tham ô,
tham nhũng, suy thoái, biến chất của cán bộ, đảng viên. Cá nhân tôi thường nhìn
từ hai phía để phán xét sự việc với mục đích là đánh giá khách quan hơn, thứ
nữa là góp phần lý giải về số phận của mình, chứ lúc nào cũng nhìn đời bằng màu
hồng hặc màu đen thì hỏng hết sự tình.
Trong số các báo mạng mà tôi đọc, tôi thấy ở trang Danlambao
có nhiều bài viết thiên về tính phê phán hơn là tán thưởng, ca ngợi. Các tác
giả ở tờ báo này rất chịu khó sưu tầm tư liệu, cập nhật thông tin, phản ánh kịp
thời các sự kiện. Có những bài viết về hiện trạng xã hội đang diễn ra cần phải điều chỉnh cho phù hợp, như bài “Khẩu hiệu giáo dục tiểu học!?”
của tác giả Đỗ Thành Nhân; có bài nêu ra vấn đề mang tính cảnh báo, như bài “Hồ
là tấm bình phong cho đám cháu lưu manh lợi dụng thu tóm quyền tiền”của
Le Nguyen. Nhưng có
nhiều bài viết thì lại phản biện thái quá, thậm chí thiếu khách quan, sai sự
thật, làm cho người đọc có cảm nhận giống như nội dung bài viết đang đả kích,
bất mãn chế độ, như bài “Con cháu Hồ
Bả Chó ăn... tiệc” của Nguyên Thạch, bài “Con cháu của bả chó cướng núi Ba Vì” của Dân Đen, “Chúng
vẫn múa, hát trên những xác người” của Vũ Đông Hà …
Bởi vậy, tuy có thể bài viết có ý tưởng hay nhưng vì cẩu thả, hoặc chưa kiểm tra độ chính xác của thông
tin đã viết ra đăng báo; hoặc vì lý do nào đó đã dùng từ ngữ không khiếm nhã
nên dễ làm cho bài báo phản tác dụng, thậm chí tác giả bị bạn đọc chê chưởi
oan. Tôi mong ban biên tập cẩn trọng
hơn trong khâu kiểm duyệt, biên tập nội dung trước khi cho đăng báo. Đặc biệt,
vì báo chí là món ăn tinh thần nên trước khi quan tâm đến nội dung, thì câu từ
phải đảm bảo tính văn hóa. Tôi không hiểu vì sao trong một số bài viết có nhiều
từ ngữ thô tục mà ban biên tập vẫn không kiểm tra, chỉnh sửa.
Ở đây tôi chỉ lấy bài “Hồ là tấm bình phong cho đám cháu lưu manh lợi dụng thu tóm quyền tiền”của
Le Nguyen để
phân tích làm dẫn chứng. Tôi không đồng
tình khi mọi người chỉ khen Hồ Chí Minh mà không dám chê, thậm chí ai đó chỉ ra
một vài hạn chế của Bác Hồ thì bị coi là phạm húy. Tôi thấy như thế là không
công bằng. Đã là người, ai không có ưu điểm và khuyết điểm. Mà có ưu - khuyết
thì nhận được lời khen - chê là điều tất nhiên. Thậm chí, cùng một nội dung mà
có người cho là ưu điểm, người khác lại cho là khuyết điểm.
Tôi
thấy tác giả Le Nguyen đặt tiêu đề bài
viết như vậy là có thể chấp nhận được, vì ít nhiều cũng phản ánh một thực tế
hiện nay. Tuy không nhiều nhưng ở đâu đó vẫn có người muốn nhờ danh Bác Hồ để
trục lợi cá nhân như: xin kinh phí xuất bản sách, báo về Bác với mục đích kiếm
chác; có người hô hào lấy việc học và làm theo Bác thành khẩu hiệu nhưng lại vi
phạm tiêu cực, tham nhũng, hạch sách, cửa quyền… Song, tôi không đồng tính với
tác giả ở mấy điểm sau đây:
1) Le Nguyen viết thái quá, có chỗ phản ánh không
đúng sự thật, ví dụ như: “Đa phần sách
vở, tài liệu trưng dẫn, trích dẫn trong các bài viết về Hồ Chí Minh, có nguồn
gốc đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam… Chừng đó sách vở, tài liệu đã phơi bày sự
thật Hồ Chí Minh là con quỷ khát máu, là cộng sản cuồng tín, là tay sai của
cộng sản quốc tế”. Viết như vậy, dễ làm người đọc hiểu nhầm Le
Nguyen là người không am hiểu gì về Hồ Chí Minh, đẫn đến viết càn. Nếu tác giả
đọc nhiều, có đủ hiểu biết và có cái nhìn khách quan về cuộc đời hoạt động cách
mạng của Hồ Chí Minh thì sẽ không thể phủ nhận đóng góp to lớn của Bác cho dân
tộc Việt Nam và cho nhân loại tiến bộ trên thế giới. Sự thật đó không chỉ có
những người cộng sản mà bất kỳ người thuộc đảng phái chính trị nào, thuộc chế
độ xã hội nào cũng đều thừa nhận. Việc UNESSCO vinh danh Hồ Chí Minh là một
bằng chứng.
2)
Le Nguyen bàn đến tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh nhưng hình như lại không hiểu
về vấn đề này, càng viết càng lộ rõ sự tuyên truyền nhảm nhí: “Tất cả tư tưởng
của Hồ chỉ là vay mượn hoặc là bệnh hoạn, quái đản được thể hiện qua các bài
viết của Hồ giả danh Trần Lực, C.B, Trần Dân Tiên, T.Lan… Ngoài ra đạo đức của
Hồ trong cuộc sống đời thường cũng nhớp nhúa…, là sự thật đáng ghê sợ, là câu
chuyện đạo đức vô đạo đức của Hồ, có một không hai trong lịch sử Việt Nam”. Xin
nói thẳng, chỉ có người thiếu đạo đức, hoặc không có năng lực cảm thụ đạo đức
mới nói Hồ Chí Minh là vô đạo đức.
Tư
tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh không ai tự tô vẽ, tâng bốc lên để có được mà nó thể
hiện qua thực tiễn, có sảm phẩm, để lại trong trí nhớ, trong thực tế, trong văn
hóa nhân loại. Bởi vậy, không phải ngẫu nhiên mà rất nhiều người ngưỡng mộ, tôn
kính Hồ Chí Minh. Chỉ có một bộ phận rất ít đi ngược lại với suy nghĩ của số
đông, dùng từ ngữ thô tục để chỉ trích Hồ Chí Minh thì hẳn là người xa rời văn
hóa dân tộc, hoặc là người không cảm thụ được giá trị văn hóa đích thực, hoặc
là bị một lý do nào đó mà cố tình nói ngược, viết ngược, làm ngược thuần phong
mỹ tục, ngược đạo lý làm người của dân tộc Việt Nam.
3) Tại sao
trong khi cả thế giới công nhận công lao đóng góp, tầm cỡ văn hóa nhân loại của
Hồ Chí Minh thì Le Nguyen lại phủ nhận một cách thiếu căn cứ, cố ý xuyên tạc,
dùng từ ngữ thô tục để viết nên những dòng như này: “Cuộc đời sự nghiệp của tên
cộng sản Hồ nhòe nhẹt, bẩn thỉu, nhem nhuốc nhưng nó đã được tuyên giáo trung
ương đảng tô son trét phấn theo quy trình tư tưởng, đạo đức bệnh hoạn, quái đản
trong các tác phẩm hư cấu bịa đặt, tự biên soạn, tự khen mình thánh thiện, tài
giỏi của Hồ và do chính ông ta bịa đặt, làm ra, phát tán để dẫn dắt cán bộ,
đảng viên vào mê lộ, tin Hồ là đạo đức, văn minh...”. Rõ ràng là tác giả xuyên tạc với lời lẽ thiếu
căn cứ, làm cho người đọc dễ nhận thấy tác giả chưa bao giờ đọc tài liệu đó. Le
Nguyen không chỉ suy diễn vu vơ để kết tội cho Hồ Chí Minh, mà còn phủ nhận giá
trị lịch sử, phủ nhận ý nghĩa đoàn kết toàn dân tộc đánh đuổi đế quốc, thực dân
để giành độc lập, tự do cho dân tộc Việt Nam.
4) Cho đến nay,
nếu là người am hiểu lịch sử kể cả trong và ngoài nước, chưa có ai nói Hồ Chí
Minh lừa gạt nhân dân và nhân dân tôn vinh Người cũng là tôn vinh một giá trị
của nhân loại. Làm tượng đài, xây dựng đền thờ cũng xuất phát từ nhu cầu tâm
linh, tôn kính công lao anh hung dân tộc đã có công dựng nước và giữ nước. Tuy
vậy cũng phải thừa nhận là ở đâu đó cũng có một số vụ việc làm giảm ý nghĩa
linh thiêng, nhưng không đến mức như Le Nguyen viết: “không ai có thể lấp liếm
che dấu nổi cho bộ mặt ghê tởm của Hồ Chí Minh”. “Với các các tài liệu lịch
sử trưng dẫn đã làm sáng tỏ sự thật Hồ Chí Minh nên các đảng viên cộng sản mù
đảng, các cháu ngoan ngu hồ mê muội, không thể phủ nhận Hồ không phải là cộng
sản quốc tế, kẻ làm theo chỉ đạo của Nga-Tàu đã gây nhiều tội ác cho đất nước,
dân tộc Việt Nam”. “Để thực hiện việc lừa gạt nhân dân, thần thánh hóa Hồ,
chúng tổ chức lễ hội mang tính mê tín dị đoan, đồng bóng như dựng tượng đài,
lập đền thờ miếu mạo, tổ chức lễ rước tượng Hồ vào các đình chùa ngồi ngang
hàng Phật, Thánh với các nghi thức tôn giáo có sư sãi gõ mõ tụng kinh gọi vong
nhập tượng khắp mọi miền đất nước, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền thuế của
người dân”.
5) Cần khẳng
định là nhân dân không ai thiếu thông tin sự thật về Hồ Chí Minh cả. Nhân dân
đều biết rõ Hồ Chí Minh cống hiến cho dân tộc là hết sức to lớn và nhân dân
biết rõ những đảng viên suy thoái, biến chất, tham nhũng, lãng phí làm tổn thất
của đất nước. Bởi vậy, nhân dân rất vui mừng, đồng tình ủng hộ và tin tưởng vào
những quyết sách gần đây của Đảng cộng sản về chống tham nhũng, xét xử các vụ
án lớn, kể cả lãnh đạo cao cấp. Nhân dân tuy còn vất vả, khó khăn trong điều
kiện chung của đất nước liên tiếp trải qua chiến tranh, nhưng nhân dân không
kém cỏi như Lê Nguyen phải lo lắng để viết ra những câu từ không hay ho gì: “vì
một bộ phận thiếu thông tin về sự thật Hồ Chí Minh nên đã bị lãnh đạo gian manh
lợi dụng lòng tin mù quáng phục vụ ý đồ đen tối của họ”, “cháu ngoan ngu Hồ mê
muội vẫn thiếu thông tin, hiểu lệch lạc Hồ Chí Minh là người Việt Nam yêu nước,
còn bị lãnh đạo gian manh buôn bán xác chết Hồ”.
Viết về danh
nhân không đơn giản. Bình xét danh nhân càng không đơn giản. Khi đã thiếu hiểu
biết, không công tâm thì xin đừng bàn luận về danh nhân. Chớ có dại mà viết
càn, bôi mỡ cho kiến nó đốt!
Hồ Văn Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét