Tôi sinh ra, lớn lên ở một vùng quê nghèo, hiện nay là sinh viên năm thứ hai
của khoa Sử một trường đại học ở Hà Nội. Cha tôi là một cựu chiến binh còn mẹ
tôi làm nghề buôn bán nhỏ. Không biết duyên cớ gì mà từ thuở bé, tôi đã rất
thích tìm hiểu lịch sử dân tộc, đặc biệt ngững mộ những danh nhân được lịch sử
ghi nhận, tôn vinh.
Phần vì yêu thích lịch sử, lại là chuyên ngành đang theo học nên tôi đọc
khá nhiều bài viết về Phan Bội Châu và Hồ Chí Minh qua nhiều nguồn khác nhau,
thể hiện quan điểm của học giả Việt Nam và học giả nước ngoài. Tôi nhận thức
được đây là hai con người tiêu biểu cho hai khuynh hướng cách mạng ở hai giai
đoạn kế tiếp nhau trong lịch sử Việt Nam thế kỷ XX. Đặc biệt, đây là hai con
người sinh ra từ quê hương Nghệ An, đều ở huyện Nam Đàn, bên bờ sông Lam đậm
chất văn hóa. Tuổi trẻ sinh viên như chúng tôi, không ai không biết về hai danh
nhân tiêu biểu này. Họ đều kính nể và quý trọng công lao của Phan Bội Châu và
Hồ Chí Minh đóng góp to lớn cho lịch sử dân tộc. Không chỉ có vậy, nhiều nước
trên thế giới cũng ghi nhận và đánh giá cao về Phan Bội Châu và Hồ Chí Minh với
những bài viết, công trình nghiên cứu sâu sắc.
Nhưng tôi thật băn khoăn khi đọc bài viết “Phan Bội Châu so với Hồ Chí Minh: người chính
danh, người giả danh” của Nguyễn Hùng, Trần Hoài Nam (Danlambao). Lúc đầu, tôi tò mò tìm xem có luận
điểm nào mới so với các bài viết khác, nào ngờ, càng đọc, thấy tác giả càng
nhầm lẫn giữa cái hiện tượng và cái bản chất, chưa hiểu biết lịch sử thấu đáo,
hình như là cố tình hạ thấp vai trò, công lao của Hồ Chí Minh, qua đó phủ nhận
vai trò lãnh đạo của Đảng. Công bằng mà nói, các tác giả Nguyễn Hùng, Trần Hoài Nam đã công phu khảo sát, liệt kê nhiều sự kiện, nhân vật lịch sử trong giai
đoạn cách mạng dưới ngọn cờ của cụ Phan Bội Châu và những diễn biến trong hành
trình hoạt động cách mạng của Hồ Chí Minh. Rất tiếc là bài viết có nhiều chi
tiết sai lịch sử, thậm chí có chỗ “viết càn”.
Ngay một đoạn viết: “Năm 1904 cụ Phan Bội Châu sang Nhật theo kế hoạch Duy Tân của
Vua Nguyễn qua phong trào Đông Du. Cùng thời với cụ có các cụ Lương Khải Siêu,
Phan Chu Trinh, Cường Để, Huỳnh Thúc Kháng…”, bạn đọc dễ dàng
nhận thấy có ít nhất 3 chi tiết chưa chính xác: (1) Năm 1904, Phan Bội Châu
chưa sang Nhật, đang ở trong nước, thành lập Hội duy tân, tập hợp nhân sĩ để
chuẩn bị thực hiện mục đích cách mạng. (2) Phong trào Đông du không phải theo
kế hoạch của vua Nguyễn. (3) Lương Khải Siêu là nhà cải cách Trung Quốc, không
phải là chí sĩ Việt Nam như tác giả liệt kê vào cùng với Phan Chu Trinh, Cường
Để, huỳnh Thúc Kháng.
Thậm chí, các tác giả còn viết: “Những gì mà đảng csvn tuyên truyền về Nguyễn Tất Thành rằng
ông ấy rời VN năm 1911 là để tìm đường cứu nước thực ra chỉ để thần thánh hóa
Hồ Chí Minh”. Không biết các tác giả bài viết học hành đến đâu, nghiên cứu lịch sử như
thế nào và sinh sống làm nghề gì ở đâu mà lại viết như vậy. Ai cũng biết,
Nguyễn Ái Quốc ra đi tìm đường cứu nước năm 1911 là mốc mở đầu cho chuỗi hoạt
động đem lại kết quả to lớn cho cả dân tộc Việt Nam: thoát khỏi cảnh lầm tham,
nô lệ, giành lại độc lập, tự do vào năm 1945.
Các
tác giả còn nhầm lẫn khi viết: “Suốt thời gian hơn 30 năm (1911-1945) Nguyễn Tất Thành gọi là
hoạt động đấu tranh chống sự đô hộ của Pháp nhằm giành độc lập cho Việt Nam,
Nguyễn Tất Thành không một lần nào bước chân về Việt Nam để gọi là trực tiếp
chiến đấu”. Năm 1941, Nguyễn Ái Quốc đã về nước,
triệu tập Hội nghị TW 8, vạch ra đường lối dương cao ngọn cờ giải phóng dân
tộc. Tháng 8/1942, Người đích thân đi Trùng Khánh (Trung Quốc) để vận động sức
mạnh quốc tế ủng họ cách mạng Việt Nam, nhưng không may bị chính quyền Tưởng
Giới Thạch bắt giam, mãi đến tháng 8/1944 mới trở về nước, trực tiếp lãnh đạo
Cách mạng tháng 8/1945, soạn thảo và độc Tuyên ngôn độc lập, khai sinh ra nước
Việt Nam mới. Các tác giả nên nhớ, trong lịch sử đánh giặc ngoại xâm, để bảo
đảm cho thắng lợi, thủ lĩnh phong trào không nhất thiết lộ diện!
Trong hoạt động cách mạng, vì lý do phải bí mật, nên việc thay đổi danh
tính là chuyện tất yếu. Hơn nữa, Hồ Chí Minh còn viết nhiều sách báo, nên dùng
nhiều bút danh cũng là điều dễ hiểu. Cụ Phan Bội Châu lúc đầu có tên là Phan
Văn San, có hiệu là Hải Thụ, về sau đổi là Sào Nam, còn có bút danh khác là Thị
Hán... Tại sao tác giả Nguyễn Hùng, Trần Hoài Nam lại quy kết:
“tất cả những nhà đấu tranh đi giành lại đọc lập tự chủ cho
Việt Nam đều dung chính danh của mình, nhưng Nguyễn Tất Thành thay tên đổi họ
nhay thay xiêm đổi áo!”, “Với tên Việt giả danh,
Nguyễn Tất Thành cố ý quên đi các tên Nguyễn Sinh Cung, Nguyễn Tất Thành,
Nguyễn Văn Ba, dùng những tên với thâm ý tự tâng bốc cá nhân...” ? Và sao lại lý giải một cách vu vơ rằng: “Nguyễn Tất Thành không muốn dòng họ Nguyễn của mình tại Nghệ
An bị người đời nguyền rủa vì việc làm tán tận lương tâm của mình, gây chết
chóc cho hàng triệu người dân vô tội, bán đứng tổ quốc..., đẩy cả dân tộc vô gông cùm cộng sản,
khiến cả nước lâm vào cảnh diệt vong”.
Đoạn
viết đó càng lộ rõ nhận thức và ý đồ xuyên tạc, bôi nhọ Hồ Chí Minh của tác giả
Nguyễn Hùng, Trần Hoài Nam. Cả Phan
Bội Châu và Hồ Chí Minh, đều được lịch sử ghi nhận công lao, đóng góp; người
đương thời và hậu thế đều ngiêng mình kính nể. Vì vậy, khi ai đó bàn luận về
các danh nhân này, cần phải cẩn trọng, đòi hỏi có hiểu biết tầm cỡ, nhân cách
đàng hoàng, biết phân biệt đúng - sai, khen
- chê khách quan và công tâm. Chớ nên “viết càn” dễ làm cho người đọc
không chỉ hiểu sai lịch sử mà còn có thể khinh bỉ người viết. Tôi mạo muội nhắn
nhủ rằng, trước khi đặt bút viết, xin tác giả Nguyễn Hùng, Trần Hoài Nam hãy nhớ lời
dạy của Hồ Chí Minh rằng: “Không biết rõ, hiểu rõ, chớ nói, chớ viết. Khi không
có gì cần nói, không có gì cần viết, chớ nói, chớ viết càn”!
@Nguyễn Tiến Đông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét