Xin
được chia sẻ một vài cảm nhận khi đọc bài viết của tác giả Le Nguyen
có tựa đề “Xem cháu ngoan giở trò khỉ diễn tuồng Hồ Chí Minh”. Không biết
tác giả là người như thế nào? đang sinh sống ở đâu? Làm gì? Nhưng đọc xong nội
dung bài viết, phần nào tôi đã mường tượng được “con người” của tác giả. Bởi
tôi hiểu, tính cách con người và bản chất của họ thường được bộc lộ bằng hành động,
giọng điệu thể hiện trong bài viết đã phần nào thấy được bản chất thực của con
người tác giả. Trong “mớ thông tin” tổng hợp, theo tôi có thể gọi là “gan ruột”
của tác giả, sự “tinh túy” hư cấu trong từng nội dung, đọc nội dung, ai cũng có
thể cảm nhận được được cái tôi trong sự xảo trá của con người tác giả. Có thể
nói sự biến báo “tài tình” đến độ “lố” trong hư cấu, nói không ngại, không ngượng
mồm...
Ngẫm
ở đời cũng thấy đúng. Nếu ta dùng nhiều, viết nhiều một thứ nào đó cũng dễ gây
nghiện, tác giả cũng vậy thôi luôn nhìn nhận xã hội Việt Nam hôm nay chỉ có một
“màu tối” theo góc nhìn cố hữu của riêng mình, nên giống như người nghiện đang bị mộng du và có thể làm bất kể điều
gì trái với luôn thường, đạo lý. Và tiền là thứ mà trong cơn mê, cơn say ấy nó
kích thích lòng tham, bản ngã vị kỷ, bản năng của một kẻ chuyên làm tiền một
cách chuyên nghiệp, khó có con nghiện nào sánh kịp. Thực ra con người như vậy
còn đâu tỉnh táo trong suy nghĩ để phản ánh hiện thực cuộc sống, nói lấy được
là đặc thù sẵn có của những con người này, mỉa mai, châm chọc, quy kết một cách
trắng trợn trở thành thói quen thường ngày. Và đây tác giả cho rằng “Thế mà vẫn còn những kẻ u mê nhắm mắt, bịt
tai cam tâm làm thân khuyển mã, làm tên lính xung kích tiếp tục trò khỉ, dối gạt
nhân dân về cái gọi là cuộc chiến đấu thần thánh “Chống Mỹ cứu nước... Giải
phóng miền Nam” của tên CSQT Hồ Chí Minh… Thế nhưng không thể dựng chuyện thần, chuyện thánh bắt
trẻ thơ học tập những điều dối trá, nhảm nhí không có thật về Hồ Chí Minh, làm
hỏng thế hệ trẻ rường cột, tương lai của đất nước và bịa đặt hình tượng thần
thánh giả tạo là tội ác khó tha thứ!”. Xin
thưa rằng, thực tiễn những năm qua, nhất là hơn 30 năm thực hiện công cuộc đổi
mới đất nước. Hơn ai hết, dân tộc Việt Nam luôn nhận thức được những gì Chủ tịch
Hồ Chí Minh, Đảng Cộng sản Việt Nam và những lãnh tụ của đảng đã gắng công sức,
trí tuệ mang lại cho dân tộc Việt Nam. Trái với điều đó thử hỏi tác giả đã làm
gì cho Tổ quốc, dân tộc hay chỉ làm những chuyện khuất tất, xằng bậy, dựng chuyện,
lừa dối công luận bằng những lời lẽ đổ vấy cho người khác, nhất là những lãnh đạo
tôn kính của dân tộc. Phải nhớ rằng cây còn có cội, sông đều có nguồn, huống
chi là một con người. Viết bài xuyên tạc, cổ xúy cho những việc làm sai trái vi
phạm pháp luật, mưu mô phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc, chia rẽ nhân dân với
Đảng, Nhà nước, gây mất ổn định xã hội, phủ nhận lịch sử và thành quả cách mạng
là một việc không nên làm chút nào, huống chi lại còn hô hào kích động lòng người
theo dụng ý xấu của mình, cần phải bị lên án mạnh mẽ.
Nhưng
chưa hết, càng đọc thì mới thấy sự phi lý, nhố nhăng, không có cơ sở khoa học,
thiếu khách quan, đặc biệt tác giả đã dùng "mánh lới" cắt tỉa, hư cấu.
Phải chăng, việc xuyên tạc, bịa đặt, nói xấu, bôi nhọ người khác đã trở thành
"kỹ năng " chuyên nghiệp, ăn sâu vào "tâm thức" và mang bản
chất vốn có của tác giả, đến cả Chủ tịch Hồ Chí Minh suốt đời huy sinh, cống hiến
cho dân tộc cũng bị tác ra mang ra để phỉ báng, là điều không thể chấp nhận được.
Chắc có lẽ không bịa đặt, không xuyên tạc làm cho “cơn nghiện” trỗi đậy gây bứt
rứt "khó ở" nên trong cơn mê sảng "khùng điên" ấy, bới móc
"chuyện người khác" hòng thỏa mãn cơn say đang “dâng trào trong huyết
quản” của tác giả. Đúng là “nhân nào quả nấy”, con người ấy đương nhiên sẽ sản
sinh ra mớ thông tin chắp vá, sằng bậy, tư duy theo kiểu lấp liếm cho rằng “Chính vì lẽ đó, vì sự ngộ nhận lẫn hậu quả
do tuyên truyền dối trá của đảng cộng sản nên cho dù biết rằng chế độ độc tài cộng
sản là sai lầm, con đường tiến lên xã hội chủ nghĩa là hoang tưởng và tư tưởng
tiến bộ tự do, dân chủ, nhân quyền là xu thế của thời đại, là con đường đúng đắn
giúp cho đất nước thoát khủng hoảng, bế tắc trong vòng tròn mê cuồng của chủ
nghĩa không tưởng Marx-Lenin”. Đúng là hết thuốc chữa, thực tình đâu phải bất
ngờ về những gì tác giả thể hiện trong bài viết, vì bản chất đích thực của con
người tác giả ai mà chẳng biết. Một cá thể sống “đơn côi” lạc lõng trong dòng đời,
chỉ biết sống cho riêng mình, đi ngược lại lợi ích của dân tộc, luôn xung kích
đi đầu trong viết bài chống phá Đảng, Nhà nước.
Sự
thật luôn là thước đo của chân lý, tôi tin tưởng rằng những điều giản dị ở Việt
Nam là chăm lo cho "nước ta được độc lập, đồng bào ta được tự do, ai cũng
có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành" như mong muốn của Chủ tịch Hồ
Chí Minh đã và đang được khẳng định. Đó là đạo lý, là lẽ sống giản dị, chân
tình của người dân Việt Nam, và Hồ Chí Minh là một tấm gương điển hình cho các
thế hệ muôn đời noi theo. Xin mỗi người hãy sống có lương tâm, có trách với bản
thân, gia đình và xã hội, cao hơn là có trách nhiệm với tổ quốc, dân tộc, biết
sống vì con người thì đừng làm những điều sai trái, phản dân, hại nước, cản trở
sự tiến bộ của lịch sử. Phải chăng nên nhìn lại chính mình trước khi phán xét một
điều gì đó.
Cuộc
sống hôm nay cũng nhiều thứ đáng bàn, đáng nói. Trong những cái còn hạn chế, yếu
kém, đây đó lòng dân không yên, còn trăn trở suy tư với một bộ phận cán bộ hách
dịch cửa quyên, tham ô biến của công thành của riêng… Đấy là sự nhức nhối, buồn
phiền, “con sâu làm rầu nồi canh” trong xã hội. Nhưng phần lớn người dân Việt
không thể phủ nhận những thành quả cách mạng của dân tộc trước đây cũng như bây
giờ mà bác Hồ và Đảng mang đến cho mỗi gia đình và dân tộc Việt Nam. Với tôi là
sinh viên đang sinh sống, học tập ở Nà Nội được chứng kiến từ khi tôi biết
nhìn nhận đúng sai, phải trái.
Hoàng Tiến Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét