Câu
chuyện tôi viết ra chia sẻ nỗi niềm để vơi đi những khó khăn vất vả. Cuộc sống
hiện tại có nhiều điều để nói. Đối với tôi sức khỏe không có gì là tốt hơn, bởi
tôi mắc căn bệnh nan y đã mấy năm nay, bệnh viện như là ngôi nhà thứ hai của
tôi vậy. Ở môi trường toàn những người cùng cảnh ngộ nên cũng dễ thông cảm và
chia sẻ với nhau bằng những tình cảm yêu thương để vơi đi những cơn đau hành hạ.
Và nơi đó cũng giúp cho tôi thấy được nhiều điều tốt đẹp, tình người, bao bọc,
sẻ chia để chính những con người ấy họ bớt đi những nỗi niềm, cố gắng vươn lên
vượt qua bệnh tật, khó khăn trở ngại trong cuộc sống… Cứu vớt, cưu mang họ
không ai khác là những người thân, cộng đồng và xã hội để họ vững tin chiến đấu
với những căn bệnh quái ác. Trong cuộc sống nhiều cái phải lo toan, cơm áo, gạo
tiền đủ thứ chuyện, nhưng điều đáng lo nhất của mỗi người là sức khỏe. Thú thực
sự không may của tôi cũng như những người bệnh khác cũng rất mong được sống
trong môi trường được thông cảm, sẻ chia của người thân, cộng đồng và đây là điều
quan trọng nhất, bởi ở trong họ luôn tự ty, ngại tiếp xúc, đây cũng là tâm lý
chung trong mỗi chúng ta…Nói để các bạn cùng cảm thông, chia vui, tôi đang được
hưởng hạnh phúc bởi những điều đang có, gia đình người thân, y bác sĩ và cả những
người cùng cảnh ngộ đang tạo cho tôi có cuộc sống đầy thi vị và ngọt ngào. Vậy
nên hễ trong người dễ chịu, đỡ mệt tôi lại làm bạn với những trang thông tin
trên mạng, đây cũng là sở thích của bản thân, qua những thông tin như vậy tôi
cũng cảm nhận đầy đủ về cuộc sống, môi trường xung quang đang diễn ra hàng ngay.
Nhưng điều đáng nói ở đây, tôi muốn chia sẻ cùng bạn đọc gần xa. Hôm rồi lướt mạng
tôi tình cờ đọc được bài viết của Trần Thảo (Danlambao) “Ai là kẻ phản động?”.
Đọc bài viết của Trần
Thảo, tôi không hiểu tác giả đang viết gì? Tại sao lại viết ra được những lời lẽ
trơ trẽn, phịa chuyện “khéo léo” đến như vậy. Biến những con người có công với
đất nước thành tội đồ, kể cả Chủ tịch Hồ Chí Minh mà tác giả cũng gán cho cái tội
lớn đến như vậy. Đúng là bậy hết chỗ nói, tôi cũng không biết dùng lời lẽ nào để
nhận xét, đánh giá được sự bỉ ổi của Trần Thảo. Nhận thấy rõ một điều, trong
con mắt của Trần Thảo chỉ là “...đất nước Việt Nam lại bất
hạnh sinh ra những đứa con mặt người dạ thú. Chúng ăn hạt lúa của
quê hương, tắm mát trên dòng sông tình nghĩa của dân tộc, nhưng chúng
lại nhẫn tâm uống thuốc lú của chủ nghĩa cộng sản quốc tế, đem cái
tà thuyết ma quỷ về đày đọa đồng bào. Suốt 87 năm qua, kể từ khi Hồ
Chí Minh và lũ tay sai đặt ách thống trị cộng sản trên đất nước
này, tiếng oán than căm hờn không bao giờ dứt. Từ Hồ Chí Minh cho đến
Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc hôm nay, tất cả đều là những tên
bại hoại của dân tộc, là những tên cực kỳ phản động”. Phải chăng Trần Thảo mới là người “yêu nước” thực
thụ… Theo tôi hiểu những gì Bác Hồ, Đảng ta cùng dân tộc vất vả, khổ ải, huy
sinh khó mà diễn tả được để đánh đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi biên cương , thống
nhất và xây dựng đất nước như ngày hôm nay, chả nhẽ những người như vậy trong
suy nghĩ của Trần Thảo lại là những người có tội. Còn những kẻ đồng lõa với giạc
ngoại xâm, tàn phá quê hương, gây ra biết bao nhiêu tội ác với cho đồng bào miền
Nam; đem súng ống, bom đạn bắn phá miền Bắc gây ra biết bao đau thương, mất mát,
chả nhẽ cuộc chiến đấu 12 ngày đêm của người dân Hà Nội ngày đó với lũ cướp nước
Trần Thảo đã quên hay cố tình lờ đi để biện minh cho những lời lẽ xằng bậy như
một kẻ não bộ có vấn đề. Thú thực tôi cảm
nhận được con người của tác giả là người không bình thường, bởi không ai là con
dân đất Việt lại đi chống lại chính đất nước, dân tộc mình để đỗ lỗi một cách
vô cớ cho người khác. Khi đọc những ngôn từ dùng trong bài viết của tác giả,
tôi cũng như những người dân bình thường khác cũng đã hiểu được tâm can
của trần Thảo, có lẽ Trần Thảo là số 1 về ma mãnh, cơ hội, tự cao, tự đại coi
mình hơn tất thảy. Từng lời nói của Trần Thảo thể hiện trong bài viết luôn
"dạy" mọi người là phải khách quan, tỉnh táo với cái đầu lạnh và phải
viết đúng sự thật như nó vốn có. Thế mà, chính Trần Thảo lại làm điều ngược lại
“Hôm nay, trước sự việc công an và an
ninh của Huyện Diễn Châu, Nghệ An giữa ban ngày dám lộng hành bắt
cóc anh Hoàng Đức Bình, hằng ngàn người dân Nghệ An đã xuống đường
đòi hỏi công an Diễn Châu phải trả tự do cho anh Hoàng Đức Bình. Lực
lượng công an, an ninh của Nghệ An đã huy động hằng ngàn CSCĐ đến hiện
trường để ra tay đàn áp nhân dân, không hề thương tiếc những cảnh đời
đau khổ”. Xin thưa rằng, nói đến Hoàng Đức Bình người dân như chúng tôi
không ai lạ gì? Bởi con người này đáng mặt “anh tài” lắm bởi thành tích chống
phá Đảng, Nhà nước ta, đã nhiều lần bị cơ quan thực thi pháp luật bắt về lý do
tàng trữ, in ấn, tán phát tài liệu có nội dung xuyên tạc, bịa đặt để chống phá,
đi ngược lại lợi ích của dân tộc, phá vỡ sự bình yên của đất nước, bôi nhọ hạ
uy tín Chủ tịch Hồ Chí Minh. Y đã dùng mọi thủ đoạn để hòng câu Vew, câu like,
đánh bóng tên tuổi, nhất là lợi dụng vụ việc của Formosa, nhận tiền từ các tổ
chức phản động trong và ngoài nước điên cuồng chống phá... Vậy nên, việc bắt
Hoàng Đức Bình là cần thiết, đúng pháp luật để trả lại sự bình yên cho người
dân ở Nghệ An và Hà Tĩnh. Ấy vậy mà Trần Thảo lại lớn tiếng ca ngợi, viết bài
đưa ra yêu sách này nọ, thử hỏi việc làm như vậy có trái với luân thường đạo lý
hay không?. Tác giả tự hỏi xem mình đã đóng góp được gì cho đất nước, dân tộc
này, hay chỉ nói xạo mà không làm, có chăng chỉ mong “đổ thêm dầu vào lửa” để
kiếm chắc tiền bạc hưởng lợi từ những kẻ ngoại bang đang mưu mô phá hoại sự
bình yên của dân tộc để thỏa mãn dục vọng tầm trong con người “lá mặt lá trái”.
Đến đây mới thấy ngộ ra một điều “Ai là kẻ phản động?” phải không các bạn, không
ai khác chính là Trần Thảo và những đồng đảng của y.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét