QĐND - Thời
gian gần đây, trên một số trang mạng trong và ngoài nước có đăng tải một số bài
viết đòi xóa bỏ Điều 88 Bộ luật Hình sự năm 1999 (sửa đổi, bổ sung năm 2009)
của Nhà nước ta. Họ cho rằng, Điều 88 là sự vi phạm Công ước quốc tế về các
quyền dân sự, chính trị (ICCPR) mà Việt Nam đã tham gia, là sự chà đạp lên
quyền tự do, dân chủ, quyền con người và họ đòi trả tự do ngay cho những người
mà họ gọi “tù nhân lương tâm”. Đây là một đòi hỏi phi lý.
Điều 88 Bộ luật
Hình sự năm 1999 (sửa đổi, bổ sung năm 2009) là quy định tội về hành vi tuyên
truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa (CHXHCN) Việt Nam. Về mặt khách
quan, hành vi tuyên truyền chống Nhà nước bao gồm: a) Tuyên truyền xuyên tạc,
phỉ báng chính quyền nhân dân; b) Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm
lý, phao tin bịa đặt gây hoang mang trong nhân dân; c) Làm ra, tàng trữ, lưu
hành các tài liệu, văn hóa phẩm có nội dung chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam
(hành vi nêu trên có thể thực hiện công khai hay bí mật). Về mặt chủ quan, lỗi
của người phạm tội là cố ý trực tiếp và mục đích là nhằm chống lại Nhà nước
CHXHCN Việt Nam. Về mặt chủ thể, pháp luật quy định là người có năng lực trách
nhiệm hình sự và đạt đến độ tuổi nhất định
Xét cả về lý luận
và thực tiễn đều có thể thấy, trong bất kỳ Nhà nước nào, pháp luật đều phản ánh
ý chí và bảo vệ lợi ích của Nhà nước đó. Pháp luật hình sự Việt Nam là một bộ
phận của pháp luật Việt Nam, đương nhiên có trách nhiệm bảo vệ Nhà nước CHXHCN
Việt Nam. Điều này là hiển nhiên, rõ ràng, ai cũng thể thấy được nếu tìm hiểu
Bộ luật Hình sự của các nước. Ví dụ Ðiều 2385 Chương 115 Bộ luật Hình sự Mỹ
nghiêm cấm mọi hành vi: “In ấn, xuất bản, biên tập, phát hành, truyền bá, buôn
bán, phân phối hoặc trưng bày công khai bất kỳ tài liệu viết hoặc in nào có nội
dung vận động, xúi giục, hoặc giảng giải về trách nhiệm, sự cần thiết, tham
vọng, hoặc tính đúng đắn của hành vi lật đổ hoặc tiêu diệt bất kỳ chính quyền
cấp nào tại Mỹ bằng vũ lực hoặc bạo lực”.
Trong các nhóm
khách thể mà luật hình sự bảo vệ, hầu hết các nước đều coi sự tồn tại của nhà
nước, của chế độ, của chính thể cũng như sự độc lập và toàn vẹn lãnh thổ là
nhóm khách thể quan trọng nhất. Vì vậy, hoàn toàn dễ hiểu khi tội danh này được
nằm ngay tại chương đầu tiên phần quy định các tội phạm cụ thể.
Với các dấu hiệu
pháp lý mang tính luật định, thời gian qua, một số người đã có các hành vi tội
phạm “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” được quy định tại Điều 88 Bộ
luật Hình sự, được đưa ra xét xử công khai. Đó là ngày 10-8-2012, Tòa án nhân
dân TP Hà Nội đã mở phiên tòa xét xử hình sự sơ thẩm đối với bị cáo Lê Thanh
Tùng (44 tuổi, tại phố Chợ, xã Phù Lỗ, huyện Sóc Sơn, Hà Nội) về tội “Tuyên
truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” theo quy định tại Điều 88, Khoản 1, điểm
a, điểm c Bộ luật Hình sự. Ngày 24-9-2012, Tòa án nhân dân TP Hồ Chí Minh tuyên
phạt bị cáo Nguyễn Văn Hải (blogger Điếu Cày, 60 tuổi) mức án 12 năm tù về tội
“Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam”, bị cáo Tạ Phong Tần (44 tuổi,
ngụ Bạc Liêu) lĩnh án 10 năm và bị cáo Phan Thanh Hải (43 tuổi) án 4 năm tù,
quản thúc 3 năm. Ngày 16-5-2013, Tòa án nhân dân tỉnh Long An mở phiên tòa xét
xử sơ thẩm đối với 2 bị cáo Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên về tội “Tuyên
truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam”… Qua xét xử, phần lớn các bị cáo đều nhận
thức rõ được hành vi của mình là sai trái, vi phạm pháp luật hình sự của Nhà
nước, cấu thành tội phạm; đều ân hận do bị mua chuộc, lôi kéo, kích động của
các tổ chức, cá nhân phản động trong và ngoài nước.
Những người đòi xóa
bỏ Điều 88 cho rằng, “Nhà nước XHCN là một khái niệm đầy mơ hồ”! Thực ra đây là
cách nhìn nhận mơ hồ, vì Nhà nước CHXHCN Việt Nam ra đời, tồn tại là có cơ sở
pháp lý rõ ràng. Về pháp luật quốc tế, tại Công ước quốc tế về các quyền dân
sự, chính trị năm 1966 (ICCPR) đã quy định rõ: Mọi quốc gia có quyền tự do lựa
chọn chế độ chính trị. Nhà nước CHXHCN Việt Nam (trước đó là Việt Nam Dân chủ
cộng hòa) được Chủ tịch Hồ Chí Minh khai sinh, sáng lập từ bản Tuyên ngôn Độc
lập ngày 2-9-1945, là Nhà nước có bản Hiến pháp dân chủ đầu tiên ở Đông Nam Á.
Tại Phiên họp lần thứ 32 Đại hội đồng Liên hợp quốc ngày 20-9-1977, Nhà nước
CHXHCN Việt Nam được chính thức công nhận là thành viên thứ 149 của Liên hợp
quốc.
Một số người lập
luận rằng, ở góc độ chính trị-xã hội, tội phạm phải được xem là những hành vi
gây nguy hiểm cho những điều kiện sinh tồn của xã hội. Thực hiện quyền tự do
ngôn luận là một trong những điều kiện sinh tồn của xã hội và do đó không thể
xem hành vi này là tội phạm được. Như vậy ở góc độ này, Điều 88 Bộ luật Hình sự
Việt Nam hoàn toàn mâu thuẫn với định nghĩa về tội phạm”.
Phải thấy rằng, tội
phạm là một phạm trù mang tính giai cấp, việc xác định tội phạm là tùy thuộc
vào quan điểm của giai cấp nắm chính quyền Nhà nước. Nguyên lý này đã, đang và
mãi hiện diện trong luật hình sự của các Nhà nước trên thế giới. Bất kỳ hành vi
nào, dù thực hiện dưới lời nói hay việc làm mà đe dọa sự tồn tại của Nhà nước,
đều coi là hành vi nguy hiểm, cần phải có biện pháp ngăn chặn kịp thời.
Một số ý kiến lại
cho rằng, Điều 88 chỉ cần xuất hiện khi Việt Nam có “nhu cầu bảo vệ an ninh
quốc gia” hay “khi xảy ra tình trạng khẩn trương thực sự đe dọa sinh mạng toàn
quốc gia và Nhà nước chính thức công bố tình trạng khẩn trương này”. Theo họ,
“Việt Nam đã có hòa bình trong bao năm nay và chưa bao giờ ban bố tình trạng
khẩn cấp vì quốc gia bị đe dọa toàn diện”, do đó Điều 88 “không thỏa mãn những
điều kiện kể trên”.
Ngược dòng lịch sử,
thời vua Lê Thái Tổ đánh tan giặc Minh xâm lược, giành được độc lập, nhà Lê đã
chủ trương xây dựng pháp luật. Về xây dựng pháp luật, khi đó đã có câu “Tri kim
nhật, tri lai nhật” (làm luật phải biết ngày hôm nay, hiểu ngày sau). Xây dựng
pháp luật để quản lý xã hội, giữ vững an ninh, trật tự mà không xây dựng quy
phạm có tính dự báo, dự liệu; để cho đất nước có biến, có loạn mới quy định,
thử hỏi, luận điểm đó có chấp nhận được không?
Các ý kiến phản đối
xung quanh Điều 88 Bộ luật Hình sự rõ ràng là rối rắm, mơ hồ, vòng vo, không có
căn cứ. Các ý kiến sai trái, lạc lõng ấy cần kiên quyết bác bỏ.
TS NGUYỄN
HỮU PHÚC - Thạc sĩ HOÀNG THẾ NHÂN
Điều 88 là sự vi phạm Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị (ICCPR) mà Việt Nam đã tham gia, là sự chà đạp lên quyền tự do, dân chủ, quyền con người và họ đòi trả tự do ngay cho những người mà họ gọi “tù nhân lương tâm”.
Trả lờiXóaĐúng là những đòi hỏi phi lý của các cá nhân tổ chức không hề có dụng ý tốt đẹp gì với Việt Nam. Mỗi quốc gia có luật pháp riêng của nước mình dựa trên hiến pháp, nhằm bảo vệ lợi ích, quyền và nghĩa vụ của công dân, đồng thời cũng là công cụ bảo vệ chế độ, bảo vệ Nhà nước. Do vậy, điều 88 là hoàn toàn hợp lý và được đông đảo nhân dân đồng tình ủng hộ. Điều 88 là hoàn toàn hợp lý
Trong những năm gần đây, các thế lực thù địch thường xuyên lợi dụng các quyền tự do trong đó có tự do ngôn luận, tự do tôn giáo,... nhằm gây bất ổn tình hình trong nước, chia rẽ, gây mất đoàn kết trong nhân dân, làm giảm sút uy tín, giảm sút niềm tin của nhân dân. Đây là chiến lược phá hoại rất nguy hiểm và tiềm ẩn những nguy cơ rất cao về sự bất ổn của đất nước, thậm chí đe dọa sự tồn vong của chế độ. Do vậy, những cá nhân, tổ chức lợi dụng các quyền trên để phá hoại ổn định đất nước là những hành vi cần phải hạn chế và bị quản lý. Do vậy, tôi nghĩ điều 88 Bộ luật hình sự là hoàn toàn đúng đắn và hợp với lòng dân
Trả lờiXóa