Trên trang
Ba Sàm, ngày 01-02-2017, Trần Thảo có bài: “Hòa hợp hòa giải: Viên thuốc độc bọc đường”, trao đổi xoay quanh bài viết “Món nợ hòa hợp hòa giải” của Bùi Tín đăng trên trang blog của VOA tiếng Việt.
Bài viết của Trần Thảo nổi lên 02 vấn đề: Một là, ca ngợi người lính Việt Nam Cộng
hòa, phê phán người lính Bắc Việt; Hai là, Trần Thảo cho rằng, không thể hòa hợp
hòa giải dân tộc vì bản chất của chế độ cộng sản. Đó là một sự hàm hồ.
Đúng vậy! Trần Thảo đã quá mù ra mưa khi ca ngợi người lính Việt Nam Cộng hòa,
phê phán người lính Bắc Việt. Để khách quan, xin dẫn lời từ phía bên kia nhận
xét về vấn đề này. Nây Si-han, Trường đại học
Coóc-nen, Mỹ khi đề cập về thắng lợi của Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống
đế quốc Mỹ đã nhấn mạnh: “Thắng lợi của người Việt Nam sẽ là một thí dụ vô song
về sự toàn thắng của trí tuệ con người đối với máy móc”. Còn James G.Zumwalt -
Trung tá Thủy quân Lục chiến - người đã từng tham chiến ở chiến trường Việt
Nam, trở lại nước ta năm 1994 để tìm câu trả lời cho sự thất bại của Mỹ ở Việt
Nam đã viết: “tinh thần dân tộc và lòng tự hào luôn bùng cháy, thổi lên trong
lòng mỗi người dân Việt Nam quyết tâm đánh đuổi ngoại bang. Tinh thần dân tộc,
lòng tự hào và quyết tâm ấy phát triển thành một sức mạnh vĩ đại nhất - một CHÍ THÉP - giúp họ thực hiện được điều tưởng như không thể. Để cuối
cùng, CHÍ THÉP đã đánh bại công nghệ của
siêu cường hùng mạnh nhất thế giới”[1]. James
G.Zumwalt viết tiếp: “Một vài ý kiến tại Mỹ cho rằng nếu tiến hành cuộc chiến
tranh ở Việt Nam một cách hợp lý, không có áp lực chính trị, thì người Mỹ đã
chiến thắng. Trước khi trở lại Việt Nam vào năm 1994, tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng giờ đây tôi nghĩ khác. Chuyển biến trong tôi chỉ diễn ra sau khi tôi thấu
hiểu được rằng người Việt Nam có một ý chí sắt đá để có thể chiến đấu đến chừng
nào đạt được mục tiêu thống nhất đất nước mới thôi”[2]. Thượng
sĩ Donald Duncan - người đã rời khỏi Việt Nam trước 9 tháng - đã xuất bản một bản
cáo trạng có sức mạnh lớn về cuộc chiến tranh trong Tạp chí Ramparts (tháng 02-1965). Duncan là một người có tư tưởng chống
cộng cứng rắn trước khi anh đến Việt Nam, nhưng những gì đã trải qua ở đó đã
thay đổi con người anh. Duncan đã viết: “Tôi đã phải chấp nhận rằng… đại đa số
người dân là những người ủng hộ Việt Cộng và chống lại chính quyền Sài Gòn. Tôi
cũng phải chấp nhận rằng quan điểm: “Chúng tôi ở Việt Nam bởi vì chúng tôi
thông cảm với những khát vọng và ước muốn của người dân Việt Nam”, là một lời dối
trá. Nếu đây là một lời dối trá, bao nhiều người khác sẽ đến đó”[3]. Tại sao
“đại đa số người dân là những người ủng hộ Việt Cộng và chống lại chính quyền
Sài Gòn” là câu trả lời cho Trần Thảo giữa người lính Việt Nam Cộng hòa và người lính Bắc Việt ai tốt hơn ai.
Về
vấn đề thứ hai, Trần Thảo cho rằng, không
thể hòa hợp hòa giải dân tộc, vì bản chất của chế độ cộng sản, thì chỉ những
người có thâm thù với chế độ cộng sản mới không chịu hòa hợp hòa giải dân tộc,
còn những người có tinh thần tự tôn, tự trọng dân tộc muốn dân tộc Việt Nam
ngày càng hùng mạnh, nên luôn có tinh thần đoàn kết, đại đoàn kết dân tộc, đoàn
kết người Việt ở trong nước với kiều bào ở nước ngoài luôn là mục tiêu hướng tới
và đó cũng là mục tiêu của Đảng và Nhà nước Việt Nam. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cho rằng, mỗi
Việt kiều là một đại sứ của nước Cộng hòa XHCN Việt Nam ở nước sở
tại. Chủ tịch nước Trần Đại Quang khẳng định: máu thịt Việt kiều là
máu thịt của quê hương, của đất nước. Những tuyên bố đó của lãnh đạo Nhà nước đã khẳng định đã là người Việt Nam
thì dù có sinh sống ở đâu trên thế giới thì vẫn cứ là người Việt Nam với tuyền
thống văn hóa dân tộc “Bầu ơi thương lấy bí cùng/ Tuy rằng khác mẹ
nhưng chung một giàn”; đồng thời, bác
bỏ nhận định hàm hồ của Trần Thảo.Nguyễn Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét