Lê Quốc Sơn, Quảng Nam
Mấy ngày trở lại đây, dư luận nóng lên về cuốn sách “Gạc Ma - Vòng tròn bất tử” do tác giả
Lê Mã Lương chủ biên. Sách có gì đặc biệt và vì sao vừa ra mắt bạn đọc được
chục ngày lại bị cấm tái bản? Xung quanh vấn đề này, có nhiều điều chúng ta cần
mổ xẻ.
Là
một cựu chiến binh, tuy không trực tiếp tham gia trong sự kiện Gạc Ma năm 1988,
nhưng vì tôi đam mê tìm hiểu lịch sử quân sự và thích thú sưu tầm tư liệu về
quan hệ Việt Nam - Trung Quốc về vấn đề Biển Đông. Đặc biệt là những hành động
của Trung Quốc đối với quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa từ tháng 5/1909 - khi Tổng
đốc Lưỡng Quảng là Trương Tuấn Nhân phái Đô đốc Lý Chuẩn đem 3 pháo thuyền chớp
nhoáng ra chiếm chỗ và bắn 21 phát đại bác tại một vài đảo thuộc quần đảo Hoàng
Sa. Tính đến sự kiện Gạc Ma ngày 14/3/1988, thì phía Trung Quốc có ít nhất có
12 sự kiện thể hiện ngày càng lấn tới ở Biển Đông (bao gồm cả Trung Quốc đại
lục và Trung Quốc của Tưởng), đó là:
(1)
Ngày 30/1/1921, Trung
Quốc ra quyết định sáp nhập quần đảo Hoàng Sa (họ gọi là Tây Sa) vào đảo Hải
Nam thuộc huyện Châu Nhai, tỉnh Quảng Đông;
(2) Cuối năm 1930, Trung Quốc cho đấu
thầu khai thác phân chim, rồi từ năm 1931 ban quyền khai thác cho Công ty
Anglo-Chinese Development.
(3) Năm 1935, Trung Quốc
công bố cả 4 quần đảo ở biển Đông là Đông Sa, Trung Sa, Tây Sa, Nam Sa thuộc
chủ quyền của Trung Quốc;
(4) Ngày 1/12/1947, Tưởng Giới Thạch
kí lệnh đặt tên các đảo thuộc quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, đồng thời tuyên
bố sáp nhập vào lãnh thổ Trung Quốc. Cùng năm, xuất bản bản đồ công bố
đường cong lưỡi bò gồm 11 đoạn chiếm gần hết biển Đông;
(5) Ngày 15/8/1951, Chu Ân Lai tuyên
bố các quần đảo Tây Sa, Nam Sa Đông Sa và Trung Sa đều là lãnh thổ của Trung
Quốc;
(6) Năm 1956, lợi dụng lúc Pháp rút quân khỏi
Đông Dương, Việt Nam chưa kịp tiếp quản, Trung Quốc đưa quân chiếm các vùng
thuộc phía Đông quần đảo Hoàng Sa; còn Đài Loan của Tưởng Giới Thạch chiếm đảo
Ba Bình thuộc quần đảo Trường Sa.
(7) Ngày 21/2/1959, Trung Quốc đổ bộ,
chiếm các đảo Hữu Nhật, Duy Mộng và Quang Hòa thuộc phía Tây quần đảo Hoàng Sa;
(8) Năm 1974,
lợi dụng khi Mỹ rút khỏi Đông Dương, Trung Quốc tiến hành các cuộc xâm lấn quần
đảo Hoàng Sa.
(9) Từ năm
1981, Trung Quốc tập xây dựng nhiều căn cứ ở Hải Nam, rồi điều 5 tàu chiến
trinh sát ở vịnh Bắc bộ, chuẩn bị cuộc tấn công mới.
(10) Năm 1983,
Trung Quốc cho 2 tàu chiến lớn đến tận cực Nam quần đảo Trường Sa thăm dò trinh
sát, đồng thời cho các tàu đánh cá có vũ trang hoạt động ở vùng biển này, tháng
6 năm sau phê chuẩn việc thành lập khu hành chính trực thuộc tỉnh Quảng Đông
bao gồm cả Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.
(11) Ngày
5/9/1987, Trung Quốc thành lập tỉnh Hải Nam bao gồm cả lãnh thổ quần đảo Hoàng
Sa và Trường Sa. Tháng 10/1987, Trung Quốc mở cuộc tập trận lớn chưa từng có ở
Trường Sa;
(12) Tháng
3/1988, Trung Quốc tấn công chiếm đóng đảo, ngày 14/3/1988, tàu chiến Trung
Quốc có trang bị pháo, tên lửa tấn công làm 64 chiến sĩ Việt Nam bảo vệ đảo Gạc
Ma thiệt mạng.
Như
thế để thấy, cuốn sách “Gạc Ma - Vòng
tròn bất tử” chỉ là công trình viết về 1 trong 12 sự kiến ấy. Vì có bạn bè
trong nhóm tác giả nên tôi được tặng một cuốn. Sau khi đọc kỹ sách và đọc nhiều
bài viết bình luận trên mạng xã hội, tôi quyết tâm viết ra một số điều (có thể
toi còn viết bài khác nữa):
Một là, vì sao sách tạo nên dự luận nóng như vây? Theo chủ quan của tôi, sở
dĩ cuốn sách này được dư luận quan tâm nhiều, làm nóng lên các trang mạng bởi
nó có thông tin mà người đọc hy vọng sẽ bù đắp được khoảng trống kiến thức lấu
này chờ đợi về một sự kiện vô cùng quan trọng của lịch sử dân tộc Việt Nam
trong hành trình giữ vững biên cương của Tổ quốc. Cởi trói cho tư tưởng của
Đảng và nhà nước Việt Nam lâu này quan niệm: “tránh vấn đề nhạy cảm”. Như chúng
ta đã biết, cả thời kỳ dài, cứ có quan điểm coi đây là vấn đề tế nhị nên chúng
ta hầu như ngại nhắc đến sự kiện Gạc Ma ngày 14/3/1988. Do vậy, học sinh, sinh
viên không được học trong nhà trường, người dân khó đọc được trên báo chí chính
thống. Người tham gia sự kiện 14/3/1988 và gia đình thân nhân của họ, đặc biệt
là thân nhân 64 chiến sỹ đã hy sinh cũng có lúc tâm tư về công lao đóng góp của
người đã hy sinh.
Hai là, tại sao biên soạn đến xuất bản khó khăn như vậy? Mất
gần 4 năm mới cho ra mắt bạn đọc. Tác giả phải trải qua việc đề xuất với 13 nhà
xuất bản, nhưng cuối cùng là Nxb Văn học ấn hành. Điều này có thể do một số nhà
xuất bản sợ vấn đề nhạy cảm nên không dám nhận; cũng có thể do chất lượng không
đáp ứng, hoặc có thể do nội dung sách không phù hợp với chức năng, nhiệm vụ của
Nxb. Sau 9 ngày phát hành, 10.000 cuốn của đợt in đầu đã đến với độc giả trong
nước, đến ngày 10/7/2018, được tái bản 20.000 cuốn. Nhưng hiên nay thì đang tạm
dừng phát hành vì có nhiều ý kiến và đang chỉnh sửa những sai sót mà bạn đọc
phản ánh.
Ba là, về kết cấu, nội dung: Sách có 4 chương. Chương một ‘Tháng Ba bi
tráng’, chương hai ‘Nén lặng những nỗi đau’, chương ba ‘Ký ức người lính Gạc
Ma’ và cuộc đời hậu chiến, chương 4 ‘Sự thật lịch sử không thể lãng quên’. Nội
dung cuốn sách giúp bạn đọc hiểu rõ hơn về sự kiện Gạc Ma 1988, thực chất là
trận chiến đấu giữ một bên là chiến sĩ Việt Nam bảo vệ đảo và bên kia là quan
lực Trung Quốc chiếm đảo, kết quả làm 64 chiến sĩ Việt Nam hy sinh và TQ chiếm
được đảo.
Nhưng
sách còn nhiều sai sót về sự kiện và địa danh, tên người ở các trang 19, 21,
25, 43, 47, 74, 81, 200 như bản đính chính của nhà xuất bản thừa nhận. Nhiều
đoạn trích chưa có chú thích nguồn rõ ràng, chưa có ghi chú cụ thể về thời
gian, địa điểm phỏng vấn. Mô tả nhiều chi tiết không cần thiết, làm giảm ý
nghĩa giáo dục lòng yêu nước.
Bốn là, về dư luận xã hội: Có ý kiến ủng hộ, ca ngợi cuốn sách vì sách có ý
nghĩa, giúp bạn đọc hiểu rõ hơn về công của Việt Nam, tội của Tàu. Họ cho rằng,
một cuốn sách ghi nhận những người lính chết trận trên biển để bảo vệ chủ quyền
đất nước và danh dự của người lính trước quốc kỳ mà phải long đong tận 4 năm
trời, chạy tới 14 nhà xuất bản mới xuất bản được quả là vất vả, chứa ẩn ý nào
đây. Có ý kiến băn khoăn về một số chi tiết trong sách liệu có nhất thiết phải
nêu ra hay không, cuốn sách có ảnh hưởng tiêu cực đến quan hệ Việt - Trung
không? Nhiều chi tiết trong sách chưa khách quan, thiếu tính thuyết phục, không
đáng tin cậy vì thiếu căn cứ. Có ý kiến phản đối, yêu cầu không phát hành vì có
những vấn đề nhạy cảm; chi tiết “lệnh không được nổ súng” thể hiện ý đồ xấy của
nhóm tác giả, tạo đà cho địch lợi dung để xuyên tạc, thổi phồng, xuyên tạc sự
hèn nhất trong chủ trương của lãnh đạo Việt Nam trước những hành động xâm lấn
của Trung Quốc.
Năm là, về đối tượng mua sách, đọc sách: Có người cho rằng, chỉ một số đối
tượng mới tiếp cận, đọc sách này chứ không nên phổ biến rộng rãi, tái bản ồ ạt
theo thị hiếu trong bối cảnh tư tưởng “bài Trung” ngày càng mạnh như hiện nay.
Cần nhấn mạnh chi tiết trong sách viết: “tôi tính lượm khẩu súng của tên chỉ
huy để bắn chết nó nhưng vì có lệnh không được nổ sung nên thôi. Nếu cho thì
tôi đã bắn chết nó rồi” (trang 43) đã chứng minh 2 vấn đề: 1) Cộng sản Việt Nam
sợ lộ sự hèn nhát của mình nên đã gây khó khăn cho việc xuất bản sách ; 2) sau
khi sách được xuất bản, lãnh đạo cấp cao của cộng sản Việt Nam quan tâm mua,
đọc sách đó, có nghĩa là thừa nhận, cổ súy cho sự sai lầm, hèn nhát của mình
trong quá khứ.
Bởi
vậy, tôi thấy một số bài viết có ý kiến về việc ông Võ Văn Thưởng (Trưởng ban
tuyên giáo trung ương) ghé vào gian hàng
First News – Trí Việt tại Đường sách TP. Hồ Chí Minh mua cuốn “Gạc ma – Vòng
tròn bất tử” và thăm hỏi, quan tâm đến cuốn sách về đề tài lịch sử, biển đảo
này. Họ nhắm vào ông Thưởng, chỉ trích cái này cái nọ.
Có
ý kiến cho rằng, ông Thưởng phải chịu trách nhiệm về việc cuốn sách chậm được
xuất bản, phải rất khó khăn, qua nhiều rào cản, cuốn sách có ý nghĩa như vậy mà
phải để cho tác giả trình xin 14 nhà xuất bản và phải viết đơn thư gửi đến nhiều cơ quan chức năng, báo
chí đề nghị sách được xuất bản. Tác giả Tâm Chánh có bài “Gạc Ma, cuốn sách hay quyền tự do dân tộc” đăng trang điện tử Báo
Tiếng dân viết: “Ban Tuyên giáo mà ông Thưởng là người đứng đầu phải chịu trách
nhiệm về tình trạng những thông tin đúng đắn, nghiêm túc của dân chúng về những
vấn đề của dân tộc mình, đất nước mình, xã hội mình bị cản trở”. Ngoài ra, có ý kiến cho rằng, “việc làm đúng đắn nhất của ông Võ Văn Thưởng vào lúc này không chỉ
là hành động cho thấy sự thuận tình của ông với cuốn sách về Gạc Ma mà cao hơn
là phải xác định quyền tự do dân tộc”. Một số người khác có nóng vội đưa ra đề nghị
này đề nghị khác đối với ông Thưởng, thậm chí từ việc này để suy diễn sang việc
khác, như thế là không nên.
Bản
thân tôi thấy rằng, mua sách, đọc sách là một nhu cầu bình thường của con người
trong quá trình chiếm lĩnh tri thức. Ông Thưởng hay ông nào đó làm to, dù làm
chức gì đi nữa thì trước hết vẫn là một công dân Việt Nam. Khi làm tuyên giáo
càng phải đọc nhiều, viết tốt, tiếp cận nhanh, nhiều thông tin mới để còn chỉ
đạo việc này việc kia. Ông ấy vào tiệm mua sách này hay sách khác, cũng là
chuyện thường đời. Tại sao chúng ta lại vịn chuyện nọ xọ chuyên kia. Các lỗi
của cuốn sách, thì nhà xuất bản đã công bố xin lỗi và chỉnh sửa, ông Thưởng cũng
cần đọc sách này để nắm bắt tình hình cụ thể chứ. Tác giả viết sai chỗ nào thì
chịu trách nhiệm chỗ đó; nhà xuất bản sai sót khâu nào thì chịu trách nhiệm
khâu đó. Tại sao chúng ta lại vin vào một câu viết mà nhà xuất bản đã công khai
xin lỗi và đã đính chính lại, để quy kết một điều không khách quan chút nào cho
ông Thưởng. Nhưng theo tôi, ông Thưởng cũng nên rút kinh nghiệm, lần sau có
quyển sách nào tương tự thì phải chỉ đạo cơ quan chức năng xem xét kỹ lưỡng nội
dung, không để xẩy ra việc xuất bản sai rồi xin lỗi, rồi dừng tái bản và phát
hành.
Tôi
không được làm lãnh đạo, cũng không phải là đảng viên cộng sản, nhưng tôi nghĩ,
làm lãnh đạo cấp cao thì phải đọc kỹ những cuốn sách viết về lịch sử đất nước
để còn biết đúng sai mà chỉ đạo chỉnh sửa và tìm trong đó những kinh nghiệm quý
báu phục vụ công việc của mình. Thế chả nhẽ khi ông ấy mua sách có nội dung hay
thì ta lại bảo ông ấy ủng hộ nội dung ấy; khi ông ấy mua sách có nội dung mà xã
hội đang phản án thì ta cũng quy kết ông Thưởng ủng hộ cho nội dung xấu à.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét