QĐND - Ngày 26-7-2014, trên BBC Tiếng Việt có đăng
bài viết với nhan đề “HRW thúc Úc ép VN cải thiện nhân quyền”. Mở đầu bài viết,
tác giả cho rằng: “Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW) thúc giục Ô-xtrây-li-a
(Australia) gây sức ép với Chính phủ Việt Nam trong phiên đối thoại nhân quyền
song phương. Để có được sự “thuyết phục”, họ viện dẫn cái gọi là “thông
cáo của HRW”. Theo họ, thông cáo ra ngày 24-7 của HRW kêu gọi Ô-xtrây-li-a gây
sức ép Hà Nội để thực hiện điều họ gọi là “những bước cải thiện cụ thể bao gồm
các hành động như: Khẩn trương phóng thích toàn bộ tù nhân chính trị và chấm
dứt hạn chế các quyền tự do ngôn luận, nhóm họp, lập hội và tự do tôn
giáo".
Tiếp đó, bài viết này đề cập: “Trong phúc trình HRW
gửi tới Bộ Ngoại giao và Thương mại Ô-xtrây-li-a, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền
khuyến nghị, Ô-xtrây-li-a cần thúc ép Chính phủ Việt Nam đạt được những tiến bộ
trong ba lĩnh vực chính được quan tâm nhiều nhất là: Tù nhân chính trị, cản trở
quyền tự do tôn giáo và cưỡng ép lao động trong các trung tâm cai nghiện ma
túy”. Theo bài viết: “HRW mô tả, hiện có khoảng 150 đến 200 nhà hoạt động và
bloggers đang phải ngồi tù ở Việt Nam chỉ vì đã thực hành các quyền cơ bản của
mình”.
Chỉ xin trích dẫn một số đoạn trong bài viết trên để
bạn đọc thấy rằng, những lập luận này vừa rất thiếu căn cứ, vừa không có
sự hiểu biết về thực tế đời sống xã hội ở Việt Nam. Trước hết, xin
thưa rằng: Ở Việt Nam không có cái gọi là “tù nhân chính trị”. Hệ thống pháp
luật Việt Nam, từ Hiến pháp đến các văn bản dưới luật ở Việt Nam không có bất
kỳ chỗ nào xuất hiện cụm từ “tù nhân chính trị”. Ở Việt Nam, chỉ có những người
vi phạm pháp luật, vi phạm quyền và lợi ích chính đáng của nhân dân mới bị các
cơ quan chức năng xử phạt theo đúng các quy định của pháp luật. Tại Khoản 2,
Điều 11, Hiến pháp nước Cộng hòa XHCN Việt Nam quy định: “Mọi hành vi
chống lại độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ, chống lại sự
nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc đều bị nghiêm trị”. Điều này không phải
là chuyện riêng của Việt Nam. Trên thế giới, bất kỳ quốc gia nào dù lớn hay
nhỏ, dù mạnh về kinh tế hay còn những hạn chế nhất định, dù ở châu Á, châu Âu,
châu Mỹ hoặc châu Phi… để quản lý xã hội, nhà nước đều ban hành những bộ luật
nhất định. Căn cứ vào hệ thống các văn bản pháp luật được ban hành, chính quyền
ở từng quốc gia trên thế giới quản lý và điều hành đất nước theo đúng các quy
định của pháp luật. Hơn nữa, pháp luật là thể hiện ý chí, nguyện vọng của
mọi tầng lớp nhân dân trong xã hội, phản ánh đầy đủ nét văn hóa truyền thống
của mỗi dân tộc. Vì vậy, những hành vi chống lại độc lập, chủ quyền và toàn vẹn
lãnh thổ, ngăn cản sự phát triển tiến bộ của quốc gia, dân tộc thì đều bị trừng
trị thích đáng. Nói ra điều này để thấy rằng, Nhà nước Việt Nam cũng như
nhà nước của các quốc gia khác trên thế giới, đều thực hiện quản lý
xã hội bằng hệ thống pháp luật. Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá
độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011) được Đại hội XI của Đảng
Cộng sản Việt Nam thông qua ghi rõ: “Nhà nước ta là Nhà nước pháp
quyền XHCN của dân, do dân và vì dân. Tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về
nhân dân”; “Nhà nước phục vụ nhân dân, gắn bó mật thiết với nhân dân, thực hiện
đầy đủ quyền dân chủ của nhân dân…; có cơ chế và biện pháp kiểm soát, ngăn ngừa
và trừng phạt tệ quan liêu, tham nhũng, lãng phí, vô trách nhiệm, lạm quyền,
xâm phạm quyền dân chủ của công dân; giữ nghiêm kỷ cương xã hội, nghiêm trị mọi
hành động xâm phạm lợi ích của Tổ quốc và nhân dân…”. Do vậy, trong hệ thống
văn bản pháp luật Việt Nam cũng như các chủ trương, đường lối của Đảng Cộng sản
Việt Nam, chưa khi nào và cũng chưa bao giờ xuất hiện khái niệm được gọi là “tù
nhân chính trị” thì sao lại có những người phạm tội mà đến nỗi để HRW buộc phải
lớn tiếng “kêu gọi” Ô-xtrây-li-a thúc ép Việt Nam? Thật nực cười khi mà lấy
những điều không có trên thực tế để bắt ép người khác phải làm, phải thừa nhận.
Nếu theo quy định của pháp luật Việt Nam thì đó chính là tội vu
khống. Chúng tôi cho rằng: Nếu tác giả bài viết nêu trên chưa hiểu
thực tế Việt Nam, chưa có được những kiến thức về pháp luật Việt Nam thì đây
cũng chính là cơ hội để tác giả này học hỏi thêm. Dân tộc Việt Nam có câu
“đi một ngày đàng học một sàng khôn”, vì vậy, xin hãy đến Việt Nam để hiểu thêm
về Việt Nam và quan trọng hơn chính là hiểu thực chất về đời sống xã hội của
Việt Nam.
Điểm đáng chú ý thứ hai mà bài viết đăng trên BBC
Tiếng Việt đề cập là “cản trở quyền tự do tôn giáo”. Cần phải khẳng định ngay
rằng: Chưa khi nào và trong bất kỳ thời điểm nào, tôn giáo ở Việt Nam lại phát
triển mạnh mẽ như thời gian gần đây. Hiện nay, ở Việt Nam đang có sự
xuất hiện của nhiều tôn giáo, nhất là các tôn giáo lớn trên thế giới như: Thiên
Chúa giáo, Phật giáo, Hòa Hảo, Cao Đài, đạo Hồi… Tất cả những tôn giáo này đều
được pháp luật Việt Nam thừa nhận và chính quyền các cấp tạo mọi điều kiện để
những người có đạo được hành lễ theo đúng ý nguyện. Điều 24, Hiến pháp nước
Cộng hòa XHCN Việt Nam, khẳng định:
1. Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo,
theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật.
2. Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín
ngưỡng, tôn giáo.
3. Không ai được xâm phạm tự do tín ngưỡng, tôn giáo
hoặc lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để vi phạm pháp luật.
Cương lĩnh xây dựng đất nước thời kỳ quá độ
lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011) cũng khẳng định: “Tôn trọng
và bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo và không tín ngưỡng, tôn giáo của
nhân dân theo quy định của pháp luật. Đấu tranh và xử lý nghiêm mọi hành động
vi phạm tự do tín ngưỡng, tôn giáo và lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo làm tổn hại
đến lợi ích của Tổ quốc và nhân dân”. Nhắc lại, trích lại nội dung trong Cương
lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ
sung, phát triển năm 2011) và Điều 24 của Hiến pháp nước Cộng
hòa XHCN Việt Nam để cho thấy, quan điểm thứ hai của tác giả trong
bài viết đăng trên BBC Tiếng Việt vừa không có căn cứ, vừa nhận định mơ
hồ, thiếu thực tế. Hẳn không phải tác giả của bài viết này không biết mà có lẽ
họ cố tình không biết về tình hình tôn giáo ở Việt Nam nhằm thực
hiện mưu đồ chống lại Nhà nước Việt Nam, phá hoại sự bình yên, hạnh phúc
của nhân dân Việt Nam.
Điểm thứ ba trong bài viết này đề cập đến chính là
cái gọi là “cưỡng ép lao động trong các trung tâm cai nghiện ma túy”. Điều
này cần phải khẳng định rằng: Chủ trương thành lập các trung tâm cai
nghiện ma túy của Đảng, Nhà nước Việt Nam không ngoài mục đích nào khác là đưa
những con người lạc lối trở lại với cộng đồng, với người thân, gia đình và xã
hội. Như vậy, việc giáo dục, bồi đắp ý chí, nghị lực cho những người
nghiện ma túy trở về với cuộc sống thường ngày không thể gọi là sự “cưỡng
bức”. Ai cũng đều hiểu rằng: Một người chẳng may nghiện ma túy, không chỉ
làm hại chính cho bản thân mà còn liên lụy đến đời sống bình thường của
nhiều người khác, gây bất bình trong xã hội. Một con người như vậy
cần được xã hội giúp đỡ, cưu mang để có thể trở thành một người bình
thường. Đó chính là sự nhân ái của dân tộc và của xã hội Việt Nam.
Đọc, ngẫm và dẫn chứng từ thực tế xã hội Việt Nam
mới thấy, những lời lẽ trong bài viết được đăng trên BBC Tiếng Việt ngày 26-7
thực sự là những ý kiến thiên lệch, vô căn cứ, thậm chí có dụng ý xấu của một
người hoặc một nhóm người. Cũng có thể họ thiếu thông tin, nhưng cũng
có thể họ đã cố tình không chịu hiểu về
những điều tốt đẹp hiện đang có trong xã hội Việt
Nam.
NGỌC
VÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét