Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

Đúng là miệng lưỡi không xương...




                                                           @  Tùng Dương
Cuộc đời cũng có cơ duyên nào đó, để tôi trở về quê hương bản quán. Tôi nhớ hơn 10 năm rồi lúc đó tôi là sinh viên năm cuối của một trường đại học trên đất Mỹ, không phải tôi là học sinh từ Việt Nam qua, gia đình tôi sang đây từ sau năm 1975… Thú thực nghe người lớn kể tôi không hình dung ra nổi đất nước Việt Nam lúc đó thế nào, dù là người Việt nhưng thời đó tôi không có cảm tình lắm bởi Việt Nam có chế độ Cộng sản. Nhưng rồi cái duyên thực thụ tới, tôi gặp Đức một học sinh từ VN qua, phải thừa nhận bạn ấy là người cực kỳ thông minh, nhanh nhẹn, khả năng học tập thì khỏi phải bàn, Đức luôn là người dẫn đầu lớp, bản chất thật hiền lành và luôn giúp đỡ người khác. Tôi thực sự nể phục và rồi chúng tôi thân nhau lúc nào không biết. Ban đầu Đức đến nhà chơi hình như ba má không vui cho lắm nhưng dần già với khả năng và những gì Đức thể hiện đã gây được cảm tình và yêu quý của những người trong gia đình. Những câu chuyện Đức kể về gia đình, người thân, quê hương, phong tục tập quán VN gây cho sự tò mò ... Trong tâm niệm lúc đó tôi muốn một lần trở về VN xem thực hư thế nào. Rồi một cơ duyên nữa lại đến, lần này chính là kết quả học tập và khả năng nói tiếng việt nên tôi được tuyển vào một tập đoàn lớn có văn phòng đại diện ở VN, tôi được chọn làm việc ở đó. Ước mong trở thành hiện thực bởi không chỉ một lần trở về mà bây giờ tôi đang làm việc ở VN. Qua những năm tháng ở đây tôi thực sự nhận được đâu mới thực sự là quê hương, ở đây chan chứa tình yêu thương giữa con người với con người, dường như không có khoảng cách vậy và cuộc sống ở nơi đây thật yên bình và hạnh phúc… Nhưng thưa các bạn độc giả và những người con xa xứ. Thực tình khi đọc bài viết của tác giả Bùi Quang Vơm (Danlambao) với tiêu đề như một lời khẳng định “Chuyến đi thất bại của ông Phúc”.
Khi đọc tiêu đề bài viết những độc giả chưa biết Vơm là ai? Thì cũng khó hòng phân biệt được Vơm có phải là người trong cuộc hay không, hay chỉ là “nghe hơi nồi chõ”, thóc mách bàn chuyện người khác vậy. Thực ra đối với tôi không lạ gì Vơm, bởi đây là nhân vật “nổi tiếng” chống Đảng, Nhà nước Việt Nam. Vơm luôn có những bài viết tạo mâu thuẫn, gây bất ổn chính trị, an ninh xã hội ở Việt Nam nên tôi cũng không lạ gì bản chất của con người này. Với tư cách là một kiều bào đang sinh sống và làm việc trên quê hương tôi muốn trao đổi đôi dòng suy nghĩ của chính mình để cùng độc giả bạn đọc gần xa có cái nhìn khách quan công tâm. Chúng ta đều thấy, Thủ Tướng Nguyễn Xuân phúc thăm Mỹ là theo lời mời của Chính phủ Mỹ, chứ đâu phải như Vơm tưởng tượng ra. Tất cả nội dung chuyến thăm đâu cần phải thông báo hết, vậy nên việc đưa tin của báo giới trong và ngoài nước cũng phải lựa chọn thông tin sao cho phù hợp mà vẫn phản ánh được mục đích chuyến thăm. Ấy vậy Vơm vẫn xiên xẹo đủ đằng và bằng những lời lẽ đầy ẩn ý Báo chí cả của chính phủ Việt Nam lẫn của quốc tế, có vẻ tránh không đề cập nội dung chi tiết, có lẽ do sự nghèo nàn và nhạt nhẽo của nội dung mà chính phủ Việt Nam đã lỡ cố gắng thổi phồng ngay từ đầu”. Đúng là đáng mặt anh tài trong ngụy tạo, từ không thành có, thực thực hư hư như đúng rồi, Vơm còn cho rằng Ông Phúc nhìn thấy TPP, cũng như nhìn thấy trong kết cấu của xã hội Mỹ có những chỗ dựa và những động lực cần thiết cho những cải cách thể chế mà ông cùng với chính phủ của ông đang phải mạo hiểm cả sự nghiệp”.
Thưa với Vơm rằng trong quan hệ đối ngoại song phương, các chuyến thăm viếng lẫn nhau giữa các nguyên thủ nhằm tạo lập băng giao giữa hai nước để cùng nhau hợp tác phát triển, cùng có lợi. Không ai là không nghĩ tới cái lợi cho quốc gia dân tộc mình. Đối với Việt Nam ta, dù là Thủ tướng hay lãnh đạo Đảng, nhà nước khác đại diện cho dân tộc đều phải tuân thủ sự nhất quán trước sau như một của Việt Nam là muốn làm bạn với tất cả các dân tộc trên thế giới. Phải luôn nhớ quốc gia dân tộc là trên hết chứ đâu phải như Vơm phịa chuyện. Vơm cứ coi như Vơm là Thủ tướng vậy. Kết quả chuyến thăm hơn ai hết chỉ có thủ tưởng và đoàn công tác của Chính phủ VN mới là những người hiểu rõ nhất. Không biết nên “dựa cột mà nghe”, càng nói càng thấy rõ sự phi lý đến bỉ ổi của Vơm. Tự làm, tự nghĩ nhưng lại đổ vấy cho người khác để khẳng định cái gọi là cải cách thể chế chính trị trong chính phủ. Mập mờ đánh lận con đen trong hư cấu nhằm vớt vát cái sai trái của mình mà thốt ra rằng “Mặc dù vậy, dù kết quả của chuyến đi sẽ không có gì đáng kể nếu tính tới các con số, thậm chí có thể bị coi là một thất bại, nhưng ông Phúc chắc chắn nhận được thông điệp từ phía những người bạn Mỹ, và cũng sẽ chắc chắn rằng, tổng thống Trump cũng như các chính trị gia Mỹ có thể đã hình dung được bàn cờ chính trị Việt Nam đang đứng trước những triển vọng và những thử thách gì”. Bình luận, phân tích kiểu như Vơm với chủ đích cá nhân thô thiển đến như vậy chỉ có những người nhẹ dạ, cả tin thiếu hiểu biết và những đồng đảng như ngươi mới chia sẻ và hùa theo, còn những người dân và Việt kiều như chúng tôi đang chăm chỉ làm ăn tạo lập cuộc sống cho chính mình và góp phần xây dựng đất nước đâu cần những thứ đó, chung tôi mong ở sự bang giao ấy để hai nước cùng phát triển.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét