Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

30/4/1970 – 30/4/2015 : 45 Năm Từ Cuộc Đàn Áp Của Vệ Binh Quốc Gia Hoa Kỳ Tiểu Bang Ohio Thảm Sát Sinh Viên Tại Trường Đại Học Kent



Hoàng Hữu Phước, MIB
Nhân ngày Lễ Chiến Thắng 30-4-2015, tôi xin đăng lại bài viết sau vốn đã đăng ngày 29-4-2010 trên mạng Emotino, về cuộc thảm sát sinh viên Đại Học Kent, Hoa Kỳ.
Bài viết vẫn giữ nguyên nội dung ban đầu, trừ ngày tháng có chỉnh sửa lại cho phù hợp với thời gian hiện tại, chẳng hạn “40 năm” đổi thành “45 năm”, và 30/4/2020 đổi thành “30-4-2015”, v.v.
30/4/1970 – 30/4/2015
45 Năm Từ Cuộc Đàn Áp Của Vệ Binh Quốc Gia Hoa Kỳ Tiểu Bang Ohio Thảm Sát Sinh Viên Tại Trường Đại Học Kent
Hoàng Hữu Phước, MIB
A) Dẫn Nhập: Ba Ngày 30/4 Định Mệnh Của Thế Giới Chống Cộng
Ngày 30 tháng 4 hàng năm là Ngày Chiến Thắng của Việt Nam, một ngày đặc biệt chỉ vài nước trên thế giới có trong lịch những ngày nghĩ lễ quốc gia hàng năm của mình. Ngày 30 tháng 4 cũng là ngày gợi nhớ đến ba cái chết: phát súng cùng đường tự sát của Quốc Trưởng Đức Adolf Hitler ngày Thứ Hai 30/4/1945 vĩnh viễn xóa sổ kẻ chống Cộng ngông cuồng nhất của thế giới tư bản; phát súng ngu xuẩn kết liễu vĩnh viễn giềng mối tự do, dân chủ, đoàn kết nhất trí của Hoa Kỳ do Tổng Thống Mỹ Richard Nixon bắn qua thông điệp chống Cộng ngày Thứ Năm 30/4/1970; và những phát súng của cả một quân đội hùng mạnh – về cơ số quân trên sổ sách cùng kho tàng quân tiếp vụ – hậu cần và khí tài chiến tranh để chống Cộng của đại siêu cường quốc Hoa Kỳ – tháo chạy tán loạn trong khiếp sợ đến nỗi cởi bỏ quân phục vẽ vang vất đầy quốc lộ, dẫm đạp lên quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa và đẩy đất nước cờ-vàng-ba-sọc-đỏ cực kỳ nhanh chóng đến chỗ bị khai tử vĩnh viễn trên bản đồ thế giới ngày Thứ Tư 30/4/1975. Hàng năm, Nga và NATO mạnh ai nấy tổ chức mừng ngày chiến thắng Đức Quốc Xã của Hitler – tất nhiên, Nga với niềm tự hào tiêu diệt khối Trục Quốc Xã Đức-Phát Xít Ý-Quân Phiệt Nhật, tổn thất 20 triệu quân-dân để kết thúc Đệ Nhị Thế Chiến; còn NATO gồm Tây Âu và Mỹ giành lấy tư thế dù gian giảo của đoàn quân giải phóng Châu Âu và … tiếp nhận sự đầu hàng nhanh-chóng-vì-khiếp-sợ-Liên-Xô của Nhật. Hàng năm, mọi công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đều có Ngày Chiến Thắng đầy kiêu hãnh và danh dự của quốc gia. Nhưng sau ngày 30/4/1975 đầy tế nhị đối với Hoa Kỳ ấy, đã không còn tổ chức ngày tưởng niệm các sinh viên bị sát hại ngay sau thông điệp 30/4/1970 của Tổng Thống Richard Nixon, và ký ức về những sinh-viên-Mỹ-vì-Việt-Nam ấy cần được nhắc đến trước thềm đất nước Việt Nam ngẫng cao đầu kiêu hãnh chào mừng kỹ niệm 35 năm giải phóng Việt Nam Cộng Hòa, thống nhất đất nước, thành lập quốc gia mang tên Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
B) Cuộc Thảm Sát Đại Học Kent: Đôi Dòng Lịch Sử
Khi bước vào Tòa Bạch Ốc làm vị Tổng Thống thứ 37 của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ năm 1968, Richard Milhus Nixon hứa với quốc dân đồng bào sẽ chấm dứt cuộc Chiến Tranh Việt Nam. Song, công trình kết thúc chiến tranh trong vinh dự vẽ vang của Nixon vẫn không bao giờ trở thành sự thật vì sự điên dại của Quân Mỹ ở Việt Nam, sự điên loạn hoang tưởng của chính Ông, và sự điên rồ cũng của chính Ông, dẫn đến việc Ông là vị Tổng Thống đầu tiên của Hoa Kỳ phải từ chức trong xấu hổ để khỏi bị truất phế trong nhục nhã.
Sự điên dại của Quân Mỹ xảy ra khi tháng 11 năm 1969 bùng nổ thông tin cuộc Thảm Sát Mỹ Lại chấn động toàn thế giới, làm công dân Mỹ chân chính phải kinh hoàng gây bùng nổ mạnh hơn bao giờ hết các phong trào phản chiến, chống Chiến tranh Việt Nam, khiến ngay cả Chính phủ Nixon lúng túng phạm thêm sai lầm chết người qua việc áp dụng kiểu “bắt lính” dưới tên gọi không ai giống là “Draft Lottery” (rút thăm trúng…lính) hầu có đủ sức gia tăng quân số tại Việt Nam.
Sự điên loạn hoang tưởng của Nixon xảy đến khi vào tối ngày 30/4/1970 đã đọc thông điệp trực tiếp phát sóng truyền hình thông báo Quân Đội Hoa Kỳ và Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa đã chính thức tràn vào Cambodia, với lập luận xảo ngôn rằng đã có bằng chứng về sự mạnh lên của Cộng sản có thể đe dọa tính mạng quân Mỹ và công dân Mỹ ở Việt Nam trước khi tất cả quân Mỹ được rút về nước, rằng Cambodia chỉ là một nước trung lập nhỏ bé có 7 triệu dân, nhưng đã không giữ thân phận “trung lập” khi cho “Bắc Việt” lập căn cứ quân sự, nên nhất thiết phải bị trừng trị nhằm bảo vệ cho đại cuộc “Việt Nam Hóa Chiến Tranh” được thành công. Sự hoang tưởng rằng tài hùng biện cộng với sự hù dọa về hiễm họa của Bắc Việt sẽ thu phục được dân chúng đã đẩy Nixon vào Luyện Ngục vì ngay trong đêm định mạng này đã bùng phát sự cố dẫn đến cuộc Thảm Sát Đại Học Kent quyết định tư tưởng toàn nhân loại chống Mỹ trong Chiến Tranh Việt Nam, bôi tro nền dân chủ Hoa Kỳ và trát trấu lên diện mạo dân quyền Mỹ; chấm dứt sự nghiệp chính trị của Nixon 09/8/1974 do sự điên rồ chà đạp Hiến Pháp và Luật Pháp Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ của Ông trong vụ tai tiếng Watergate, cho phép Ông ngồi trong bóng tối xem tivi theo dõi sự nghiệp chống Cộng của Mỹ sụp đổ với sự tháo chạy tán loạn khỏi Việt Nam một năm sau đó, cũng như dõi theo bước đường tự thân vượt qua thử thách một cách ngoạn mục của Việt Nam, trước khi trút hơi thở cuối cùng tại điền trang La Casa Pacifica ở San Clemente, bang California, 12 ngày trước khi Việt Nam ăn mừng Lễ Chiến Thắng, kỹ niệm 19 năm Giải Phóng Miền Nam.
Thông điệp tối 30/4/1970 dẫn ở trên đã như giọt nước làm tràn ly với sự kiện 500 sinh viên Đại Học Kent State, thành phố Kent, bang Ohio, tiến hành xuống đường trong khuôn viên đại học ngay sáng hôm sau, ngày 01/5, chống xâm lược Cambodia, và quyết định tổng xuống đường chống Chiến Tranh Việt Nam ngày 04/5 cũng trong khuôn viên đại học với 2000 sinh viên tham dự. Thống Đốc Bang Ohio Ông Rhodes lịnh cho Vệ Binh Quốc Gia thuộc Sư Đoàn Kỵ Binh 145 và Sư Đoàn Thiết Giáp 107 tấn công vào đại học Kent, giải tán xuống đường với lựu đạn cay, ngay cả định cho ban hành thiết quân luật toàn Bang, và thậm chí còn tuyên bố những sinh viên xuống đường“không phải là Người Mỹ”, và “tồi tệ hơn bọn Sơ-mi Nâu (Quốc Xã Đức) và Cộng Sản”; trong khi Thị Trưởng Kent Ông Satromchỉ dám áp dụng lịnh giới nghiêm toàn thành phố. 67 phát súng tiểu liên đã nổ vang, giết chết 4 sinh viên – hai nam hai nữ – và gây thương tích bằng đạn tiểu liên và lưỡi lê cho 9 sinh viên khác, trong đó có một sinh viên bị liệt vĩnh viễn. Cuộc thảm sát đã gây phẫn nộ khiến 900 trường đại học, cao đẳng, và trung học khắp Hoa Kỳ bãi khóa, tạo thành cuộc xuống đường rầm rộ  của 4 triệu sinh viên học sinh trên toàn quốc, chia rẽ sâu sắc và vĩnh viễn một dân tộc về vai trò của Mỹ trong Chiến Tranh Việt Nam. Ngay tại Thủ đô Washington DC, 100.000 người dân đã xuống đường ngày 09/5 giận dữ bạo động, đập phá phong tỏa đường phố, chống Chiến Tranh Việt Nam và phản đối việc thảm sát những sinh viên biểu-tình-trong-khuôn-viên-đại-học-không-một-tấc-sắt-trong-tay, một sự bạo động khủng khiếp mà sau này người chấp bút chính cho các diễn văn của Tổng thống Nixon là Ông Pay Rice đã phải ngậm ngùi kể lại: “Cả thủ đô thành doanh trại quân đội; người ta đập phá cửa kính, rạch lốp xe ô-tô, đẩy xe đậu ngoài đường ra chắn ngang các giao lộ, còn người trên các tầng nhà hai bên ném các tấm đệm giường lò-xo qua lan-can lầu xuống đầy đường. Người ta bảo đó là cuộc xuống đường của sinh viên. Không phải vậy đâu. Đó là cuộc nội chiến”. Đúng là đất nước Hoa Kỳ đang có chiến tranh, vì không những Tổng Thống Nixon được hộ tống khẩn cấp vào trú ẩn tại Trại David để dược “bảo vệ riêng cá nhân” – nghĩa là không kịp đem theo thành viên gia đình – mà Trợ L‎ý Tổng Thống Charles Colson còn phải điều động Sư Đoàn Không Kỵ 82 đầy đủ quân trang quân dụng trang bị tận răng nằm lềnh khênh tại tất cả các vị trí và các tầng lầu hướng súng ra ngoài. Colson nhớ lại: “Đây không phải là Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Đây không phải là nền dân chủ tự do vĩ đại nhất thế giới. Đây chỉ là một đất nước trong một cuộc chiến tranh đánh lại chính mình.”
Bức ảnh do phóng viên John Filo chụp cảnh nữ sinh 14 tuổi Mary Ann Vecchio kêu khóc thât thanh cạnh xác sinh viên Jeffrey Miller không chỉ giúp Filo đoạt giải thưởng báo chí đầy danh giá Pulitzer mà còn là một trong những bức ảnh gây chấn động nhất trong Chiến Tranh Việt Nam, tạo bước ngoặc thái độ chống Chiến Tranh Việt Nam sâu sắc trên toàn thế giới, và góp phần thắng lợi trên mặt trận chiến tranh chính trị của Cộng Sản Việt Nam và các phong trào chống Chiến Tranh Việt Nam tại Mỹ và toàn cầu.
 
C) Những Sinh Viên Anh Hùng Ái Quốc:
Ái quốc không chỉ là danh xưng thốt nên từ cửa miệng bất kỳ ai. Ái quốc không phải chỉ là từ Hán Việt của “lòng yêu nước”. Ái quốc là tâm-tư-tình-cảm-hành-động-hành-vi chân chính, đoan chính, công tâm, chỉ vì đất nước, và chỉ cho đất nước. Người Mỹ ái quốc không là người thực hiện các mệnh lệnh của tổng thống hay chính phủ. Người Mỹ ái quốc là người biết nước Mỹ sẽ hùng mạnh khi có thêm một triệu thanh niên khỏe mạnh có tri thức, có học thức, có gia đình ấm no hạnh phúc, chứ không phải bớt đi một triệu thanh niên phải bỏ xác tại Việt Nam và Đông Dương cho một cuộc chiến tranh phi nghĩa không để bảo vệ nước Mỹ, không vì bất kỳ một lý tưởng nào, cũng như không làm cho nước Mỹ được vinh danh. Những sinh viên Đại Học Kent State đã chứng minh chính họ mới là những anh hùng ái quốc chứ không phải những người nằm trong các quan tài bọc kẽm phủ quốc kỳ Hoa Kỳ được các vận tải cơ khổng lồ của Quân Đội Hoa Kỳ đưa về từ Việt Nam và tên tuổi được khắc ghi trên bức tường đá đen sầu thảm thất bại đắng cay.
1- Allison Beth Krause:
Phát súng đã nã xuyên ngực Allison cướp đi sinh mạng của cô sinh viên 19 tuổi năm thứ nhất hạng ưu tú, khi Cô đang cùng người yêu là Barry Levine sinh viên cùng lớp hét đến khản tiếng những lời phản chiến.
 
Điều kỳ lạ là viên đạn đã nhắm vào ngực Cô từ khoảng cách 105 mét, chỉ một ngày sau khi Cô tiến đến một vệ binh trẻ tên Myers, đặt một cành hoa vào nòng súng tiểu liên của anh và nói: “hoa tốt hơn là đạn, phải không anh?” để rồi chứng kiến anh vệ binh hiền hậu này bị cấp trên chạy đến quở mắng và tước súng của anh ngay trước mặt Cô.
2- Sandra Lee Scheuer
 
Sandy Scheuer, một nữ sinh 20 tuổi xinh xắn, ngoan đạo, dịu dàng, yêu chuộng hòa bình, điềm đạm. Không sôi động tích cực như Allison, Cô chỉ đứng ôm chồng sách vở nhìn các bạn hô vang phản chiến, rồi lặng lẽ tiến về lớp định viết thiệp vì hôm định mạng ấy là kỹ niệm ngày cưới của Cha Mẹ Cô. Bị một viên đạn tiểu liên bắn xuyên cổ từ khoảng cách 119 mét, Cô trút hơi thở cuối cùng sau đó 5 phút khi cơ thể không còn máu.
3- William Knox Schroeder
Chàng sinh viên 19 tuổi ngôi sao bóng rổ trung học toàn quốc, sinh viên giỏi của phân khoa khoa học quân sự, bị bắn xuyên ngực từ sau lưng từ khoảng cách 116 mét, khi đang ôm chồng sách ngao ngán đứng nhìn cảnh Vệ Binh Quốc Gia dùng lưỡi lê tấn công những sinh viên bạn học không vũ khí.
4- Jeffrey Glenn Miller
Miller bị sát hại từ cự ly gần nhất (81 mét) bằng một phát đạn tiểu liên xuyên miệng, phá vỡ hộp sọ sau, giết anh ngay lập tức, lúc anh đứng đối mặt trực diện với đoàn Vệ Binh Quốc Gia, và mở miệng hô hào. Miller để tóc dài, thích làm thơ phản chiến, người bạn dễ mến của mọi người. Khi nghe tin Vệ Binh xua quân tấn công khu đại học, anh chạy vào trường tham gia nhóm xuống đường phản chiến, sau khi nói vói lại trấn an Mẹ anh: “Cùng lắm thì họ bắt giam con vài ngày, chứ làm gì có chuyện bắn giết đâu mà Má lo. Má yên tâm nhe.” Đó là lời cuối cùng của chàng sinh viên 20 tuổi này với Mẹ. Bức ảnh John Filo chụp cảnh nữ sinh 14 tuổi Mary Ann Vecchio kêu khóc thất thanh cạnh xác anh chính là bức ảnh gây chấn động địa cầu (cùng với các bức ảnh Kim Phúc bị bom napalm và ảnh chiến sĩ đặc công Bảy Lốp bị tướng Sài Gòn Nguyễn Ngọc Loan – tên tướng lĩnh mọi rợ dã man không thể chấp nhận được trong thế giới văn minh của quy tắc ứng xử với tù binh – bắn vào thái dương khi anh Lốp đang bị trói thúc ké; cả ba bức ảnh đều là những tác phẩm đoạt giải báo chí hàn lâm).
5- Những Anh Hùng Khác
Trong số 2000 vị anh hùng ái quốc vì một nước Mỹ chính nghĩa, có 13 người tên tuổi lưu danh thiên cổ: 4 người hy sinh, và 9 người bị trọng thương. Hàng năm những người bạn nhóm may mắn sống sót này họp mặt để nhớ lại biến động bản thân mình đã là chứng nhân lịch sử.
 
- Alan Michael Canfora, bị bắn trúng cổ tay phải từ khoảng cách 69 mét. Vào năm 2007,Canfora đòi lật lại hồ sơ xử án vụ thảm sát Kent khi anh tìm được từ tàng thư của Đại Học Harvard cuộn băng ghi âm lịnh của viên sĩ quan cho phép nổ súng.
- James Dennis Russell, bị trúng hai phát đạn vào đùi phải và trán phải từ khoảng cách 114 mét. Anh qua đời năm 2007.
- Dean R. Kahler, bị bắn sau lưng từ khoảng cách 91 mét, khiến bị liệt toàn thân.
- Joseph Lewis Jr. bị trúng hai viên đạn ở bụng phải và chân trái từ khoảng cách 22 mét
- Thomas Mark Grace, bị bắn vào cổ chân trái từ 69 mét
- Donald Scott MacKenzie, bị bắn vào cổ từ khoảng cách 230 mét
- Robert Follis Stamps bị bắn vào mông phải từ khoảng cách 151 mét. Anh mất ngày 11/6/2008.
- Douglas Alan Wrentmore, bị bắn vào gối phải từ khoảng cách 100 mét.
- John R. Cleary, bị bắn vào ngực trái từ khoảng cách 34 mét
Người ta có thể vì lòng chống Cộng mù quáng, vô lý, sai lệch, để chỉ trích Trung Quốc trong biến cố Thiên An Môn. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Sinh viên Trung Quốc xuống đường bạo loạn trên đường phố chính của thủ đô, làm nhục quốc thể, chống đối thể chế chính trị của quốc gia vì ăn bả ngoại bang xúi giục, nên Chính phủ Trung Quốc vẫn có cái l‎ý tưởng bảo vệ đại nghiệp cho hậu thế mà ra tay trấn áp bạo loạn. Trong khi đó, sinh viên Kent xuống đường bên trong khuôn viên đại học Kent, để phản đối việc chính phủ Mỹ xua quân Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa sang xâm lược Cambodia là một nước có chủ quyền, gia tăng nguy cơ chiến tranh mở rộng, dẫn đến bắt lính đẩy con em nước Mỹ vào chỗ chết trên chiến trường xa lạ, và xuống đường ôn hòa không bạo động, không vũ khí, không đòi lật đổ chế độ Cộng Hòa nước Mỹ đễ xây dựng nhà nước Xã Hội Chủ Nghĩa hay Cộng Sản, không phương hại đến sự tồn vong của Hoa Kỳ, nên Chính phủ Mỹ hoàn toàn không có quyền dùng đạn tiểu liên và lưỡi lê để gây ra cuộc thảm sát sinh viên tại Đại Học Kent. Trung Quốc không có bất cứ vết nhơ nào trong sự kiện Thiên An Môn. Hoa Kỳ bị vấy bẩn trong sự kiệnKent.
D) Kết Luận: Tri Ân Phong Cách Văn Hóa Việt
Công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và người gốc Việt chân chính trên toàn thế giới luôn tự hào về chiến công lẫy lừng, chiến tích hào hùng, và thành tích vẽ vang mà dân tộc Việt Nam đã ngạo nghễ đạt được trong vinh dự và danh dự, từ kéo rốc hùng binh chinh phạt Ung Châu, Khâm Châu và Liêm Châu nhà Đại Tống phương Bắc, uy dũng lẫy lừng khiến quân dân Tàu khiếp đảm bỏ của chạy lấy người đến vạn dặm không nghe không thấy một tiếng động hay một bóng người; bình định giặc cỏ phương Nam đến từ Chiêm Thành; tảo trừ thảo khấu Chân Lạp, Xiêm La; tiêu diệt quân đoàn Mông Cổ chấm dứt cuộc vạn lý trường chinh về phương Nam vùng Bán Đảo Đông Dương, gián tiếp giải vây toàn cương thổ Châu Âu, cứu nguy các nước Nhật Hàn vùng Đông Bắc Á; tiêu diệt thực dân Pháp, đặt dấu chấm hết cho thời kỳ thuộc địa toàn thế giới; đánh đuổi Hoa Kỳ tháo chạy nhục nhã, khâm liệm chủ nghĩa đế quốc mới; và thi thố tài năng đơn thương độc mã giữa trùng vây cấm vận: Bắc đánh bại hàng vạn thiên binh Trung Quốc tháo chạy lùi về sau Ải Nam Quan, Tây tiến quân nghĩa dũng tiêu diệt quái thú Khmer Đỏ, cứu sống cả dân tộc xứ Cam; cũng như xây dựng thành công đất nước thời bình.
Song, sự ngạo nghễ chính danh chính đạo chính đáng ấy của người Việt không che khuất lòng trọng nhân trọng nghĩa mang dấu ấn Việt đặc thù. Những cái tên của các công dân Mỹ như Norman Morrison, người đã hiến mình làm ngọn đuốc sống vì chân lý cho Việt Nam, và của các bạn sinh viên Đại Học Kent, những người đã ngã xuống vì chống lại cuộc chiến tranh phi nghĩa của Mỹ tại Việt Nam và Đông Dương, sẽ được trân trọng tri ân. Quá trình gian nan và gian khó của một cuộc hồi sinh của một đất nước nhỏ bé hứng chịu sự tàn phá khủng khiếp của sức mạnh quân sự Hoa Kỳ vẫn chưa đến lúc vẹn toàn, nên vẫn chưa thể có những khoảnh khắc dù oán không đoái hoài việc trả, song ân sẽ có lúc phải đền, để tên của các bạn được đặt cho những con đường Việt Nam, để các bạn, người thân của các bạn hiểu tấm lòng Việt, nghĩa khí Việt, phong cách Việt, và văn hóa Việt, khi đặt chân đến đất nước này.
Đón chào ngày Chiến Thắng 30/4/2010 kỹ niệm 35 năm Việt Nam đánh bại Hoa Kỳ và xóa tên Việt Nam Cộng Hòa vĩnh viễn khỏi bản đồ thế giới, tôi – chúng tôi – những người Việt Nam chân chính xin ghi khắc tên các bạn, những người Mỹ đã chiến đấu vì tự do thực sự của nhân dân Mỹ, nhân quyền thực sự của nhân dân Mỹ, dân quyền thực sự của nhân dân Mỹ, và chính nghĩa thực sự của đất nước Mỹ, và đã chiến thắng.
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Hải chiến Hoàng Sa 1974: Tâm sự đau đớn của một phi công F-5 không được cất cánh




 
Cất cánh từ Đà Nẵng ra Hoàng Sa, tụi tôi thừa sức đánh với họ trong 20 phút, thừa dầu bay về Đà Nẵng. Trung Quốc chỉ có MiG-21, ra tới Hoàng Sa thì không còn dầu để quay về. Thế nên, về không quân thì tụi tôi chiếm ưu thế, Trung Quốc không có gì.
Phi đội chiến đấu cơ F-5 của Việt Nam Cộng Hòa.
Đại tá Nguyễn Thành Trung, Anh hùng lực lượng Vũ trang nhân dân, là phi công được “Việt Cộng” cài vào Không quân Việt Nam Cộng Hòa thời chiến tranh. Lâu nay người ta thường biết đến ông qua các sự kiện như vụ ném bom Dinh Độc Lập, cuộc không kích phi trường Tân Sơn Nhất vào giai đoạn sắp kết thúc chiến tranh và công lao trong quá trình xây dựng lực lượng không quân cũng như hàng không dân dụng của Việt Nam thời bình. Nhưng bên cạnh những câu chuyện đã trở nên nổi tiếng nói trên, ông còn có một bí mật để kể.
Trong căn nhà yên tĩnh ở quận Gò Vấp, TP.HCM, phi công huyền thoại Nguyễn Thành Trung kể lại cho chúng tôi câu chuyện mà ông giấu kín suốt 40 năm qua, từ sau trận Hải chiến Hoàng Sa bi tráng.
Sẵn sàng không kích
“Quay lại thời điểm năm 1974, Không quân Trung Quốc chỉ có MiG 21 do Liên Xô sản xuất, là loại máy bay phòng vệ, chứ không phải tấn công. Phòng vệ là đánh trên đất mình, ai vào thì mình đánh nên tầm bay rất ngắn. Phi công của mình (miền Bắc) ngày xưa cũng vậy, các anh không bay xa, bay lên đánh được hay không được khi hết thời gian là phải về, nếu bay quần nữa là không có dầu. MiG 21 rất hạn chế về dầu. Đó là tôi chưa nói đến phi công, phi công Trung Quốc lúc đó không thể bay biển được, phi công của mình ngoài Bắc cũng thế, mấy ảnh ít bay ra biển lắm. Bay ra biển là cả một vấn đề, môi trường bay biển khác hẳn môi trường bay đất liền. Giữa trời và biển rất lẫn lộn, phi công rất dễ thao tác nhầm. Như anh (Bùi Thanh) Liêm, phi công vũ trụ, bay ra biển đâm xuống biển. Anh (Hoàng Mai) Vượng cùng biên đội với tôi đánh sân bay Tân Sơn Nhất, đánh xong bay ra biển nhào xuống biển liền. Với phi công phe XHCN thời đó, bay biển là một vấn đề, nên tôi đánh giá phi công Trung Quốc năm 1974 không có gì, không thể bay ra biển, không dám chiến đấu trên biển, trong khi ở miền Nam, chúng tôi bay trong đất liền, bay ra biển giống nhau, bay ra Hoàng Sa, Trường Sa là bình thường”, Đại tá Nguyễn Thành Trung dẫn dắt chúng tôi trở lại quá khứ, trước khi kể về kế hoạch của Việt Nam Cộng Hòa sử dụng máy bay F-5 không kích tái chiếm Hoàng Sa.
Sau khi bị mất đảo, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu phản ứng như thế nào? Theo ông Nguyễn Thành Trung, Mỹ chỉ nói kiểu hàng hai, vì lúc đó Mỹ và Trung Quốc đã thông đồng rồi. “Còn ông Thiệu thì tức và quyết tâm làm một cái gì đấy để lấy tiếng vang. Lúc bấy giờ, theo tôi làm thế là hoàn toàn đúng. Mày cướp nước tao thì tao phải đánh mày một trận, còn giữ được hay không tính sau. Tao phải đánh mày một trận để cho mày bỏ tính hung hăng đi”, phi công Nguyễn Thành Trung diễn giải.
Vào thời điểm xảy ra Hải chiến Hoàng Sa, ông Trung là phi công của Không đoàn 63 chiến thuật đóng ở Biên Hòa. Có 5 phi đoàn F-5 ở Biên Hòa, 1 phi đoàn F-5 ở Đà Nẵng. Tổng thống Thiệu liền ra lệnh điều 4 phi đoàn F-5 từ Biên Hòa ra Đà Nẵng, chỉ giữ lại 1 phi đoàn ở Biên Hòa. Theo biên chế thời đó, mỗi phi đoàn 24 chiếc; 5 phi đoàn có khoảng 120 chiếc và 150 phi công.
“Khi ra đến Đà Nẵng, chúng tôi nhận được lệnh chuẩn bị đánh để lấy lại Hoàng Sa và trước nhất muốn đánh là phải đánh cái hạm đội của Trung Quốc”, ông Trung nhớ lại. Trong kế hoạch tái chiếm Hoàng Sa bằng không quân, đại tá Nguyễn Văn Sỹ làm Không đoàn trưởng, cấp trên chỉ huy là chuẩn tướng Nguyễn Văn Tường, còn gọi là Tường “Mực”, da đen thui, là Phó sư trưởng Sư đoàn 3. Ở cấp phi đoàn, phi đoàn 536 có trung tá Đàm Thượng Vũ, phi đoàn 520 có trung tá Nguyễn Văn Dũng, phi đoàn 540 có trung tá Nguyễn Văn Thành, phi đoàn 542 có trung tá Nguyễn Ngọc Quang, phi đoàn 538 ở Đà Nẵng thì có trung tá Nguyễn Văn Giàu làm chỉ huy.
Theo phương án họp bàn ở Đà Nẵng, trước hết máy bay sẽ tấn công tàu Trung Quốc vì “họ đi ra Hoàng Sa của mình là bằng tàu thôi, mình mà diệt hạm đội này là họ cụt ngòi”. Máy bay sử dụng cho chiến dịch là loại F-5 và F-5E, loại có bình xăng phụ.
“Cất cánh từ Đà Nẵng ra Hoàng Sa, tụi tôi thừa sức đánh với họ trong 20 phút, thừa dầu bay về Đà Nẵng. Cự ly từ Hải Nam ra Hoàng Sa xa hơn Đà Nẵng ra Hoàng Sa chút xíu, nhưng không quân Trung Quốc chỉ có MiG-21, ra tới Hoàng Sa thì không còn dầu để quay về. Thế nên, về không quân thì tụi tôi chiếm ưu thế, Trung Quốc không có gì. MiG-21 không dám bén mảng ra Hoàng Sa, mà ra đến đấy tụi tôi đánh cũng rớt, hoặc không có dầu về. F-5 vừa mang bom, tên lửa, vừa có súng, hai bên 2 cây 20 li, mỗi bên cánh 2 quả bom và chùm 3 quả ở giữa, hai bên đầu cánh là 2 tên lửa đối không Sidewinder. Hỏa lực của F-5 hồi đấy là quá mạnh. Về tương quan lực lượng là chúng tôi chiếm ưu thế, nếu đánh Hoàng Sa thì tôi xem như một cuộc dạo chơi, không có gì phải lo cả”, đại tá Nguyễn Thành Trung kể.
Sau khi các phi đội từ Biên Hòa bay tới Đà Nẵng, máy bay do thám RF-5A được điều ra Hoàng Sa để chụp ảnh. Đây là loại máy bay có thời gian hoạt động trên không rất lâu. RF-5A chụp ảnh chi tiết hết địa hình các đảo, mặt biển trong bán kính 100 km, ghi lại hình ảnh các chiến hạm Trung Quốc. Hình ảnh thu được cho thấy Trung Quốc tập trung tàu quanh Hoàng Sa khá nhiều. “Chúng tôi cho phóng to hình ảnh ra và được chỉ huy đơn vị tập trung hết 120 phi công lại nghe thuyết trình. Chúng tôi đếm từng chiếc tàu một, thậm chí số hiệu tàu chúng tôi cũng đọc được. Không có tàu lớn, tàu trung bình thôi, tàu nhỏ thì nhiều”.
“Nhấn hết xuống biển”
Các phi công đếm được khoảng 40 chiếc tàu, xác định được vị trí và hướng di chuyển của số tàu đó. Sau khi nắm được tình hình thì đại tá Sỹ chia tấm bản đồ thành 4 miếng và mỗi miếng được giao cho một phi đoàn, trách nhiệm của mỗi phi đoàn là làm sạch mảnh bản đồ được chia.
“Ví như ô của tôi có 15 chiếc, ô của anh có 20 chiếc thì nhiệm vụ của anh và của tôi là trong một ngày phải cho những chiếc tàu đó chìm hết xuống biển, không có chiếc nào nổi được nữa”, ông Trung giải thích. “Các phi đoàn phải làm sạch, nhấn hết xuống biển và tôi đảm bảo là 100% sau một ngày tất cả 40 chiếc tàu đó không còn chiếc nào sống sót. Máy bay mà đánh tàu thì quá dễ, tàu nó chạy chậm, tốc độ khoảng 20 hải lý/giờ thì không có cách nào trốn được. Nói thiệt là xe tăng còn chạy không được huống gì tàu, xe tăng mà chạy là tụi tôi đánh lật ngửa hết, cho nên tàu trên biển mà đánh là trong tầm tay”.
Theo trí nhớ của ông Trung, các phi công lúc bấy giờ cho rằng nhiệm vụ khá dễ, chỉ trong vòng 12 giờ là tàu Trung Quốc sẽ chìm hết. “Mà việc đó là chắc chắn đến 100%, không có trận nào mà chắc chắn như thế”, người phi công kỳ cựu lặp lại.
Lúc bấy giờ, quyết tâm của Không quân Việt Nam Cộng Hòa, từ lãnh đạo đến chỉ huy, phi công là rất cao. “Khí thế dữ lắm, các anh có sống ở thời điểm đó mới biết người Việt Nam chúng ta yêu nước như thế nào”.
Lúc bấy giờ, ông Trung là một sĩ quan cấp úy. “Mấy ông cấp tá, mấy ông lãnh đạo, chỉ huy phát biểu trong cuộc họp rằng: Đánh với Việt Cộng là chỉ đánh chơi thôi, không có sướng. Đánh với Trung Cộng mới là đánh cho nên tôi nói thật với các ông, đánh trận này, tụi tôi đi đánh trước. Cấp đại tá, trung tá, thiếu tá đánh trước, đánh cho họ biết người Việt Nam là như thế nào, đánh một trận cho họ từ bỏ ý định, bớt hung hăng, sau khi chúng tôi chết hết rồi mới đến cấp úy các ông đi đánh”, ông kể lại và nói thêm: “Nói thế để biết người Việt Nam yêu nước như thế nào, vì đánh với Trung Quốc mới là đánh giặc xâm lăng, cho nên mấy ổng bảo chừng nào tụi tôi chết hết mới đến các anh”.
Theo lời kể của đại tá Nguyễn Thành Trung, lúc bấy giờ tất cả phi công đều tình nguyện ký vào lá đơn “Thề được chết cho Hoàng Sa”. Tất cả phi công đều tuyên thệ sẵn sàng chết cho Hoàng Sa và ai cũng coi đó là cái chết rất vinh hạnh. “Trận đánh này chúng tôi chuẩn bị rất kỹ và phần thắng là chắc chắn 100%, vì tàu không thể chạy nổi. Mỗi tàu một quả bom là xong và khí thế ấy nó luôn hừng hực trong lòng mỗi người Việt Nam, hừng hực trong mỗi phi công”.
Kế hoạch không kích, theo lời ông Trung, là tuyệt mật, chỉ có những người tham gia mới biết. Chỉ huy cấp cao trong quân đội, nếu không có nhiệm vụ liên quan trực tiếp tới việc triển khai chiến dịch, đều không biết được.
Một kế hoạch phản công được chuẩn bị công phu với “khả năng chiến thắng là 100%”, nhưng rốt cuộc đã không thể diễn ra do Mỹ cảnh báo Tổng thống Thiệu không được hành động. Lúc bấy giờ, Mỹ đã làm lành với Trung Quốc và chấp nhận làm ngơ để Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa.
Đối với những người như đại tá Nguyễn Thành Trung, 40 năm đã trôi qua nhưng những kỷ niệm ngày ấy vẫn còn mới nguyên, và trong lòng mỗi một cựu phi công F-5 thuở nào luôn canh cánh một nỗi niềm, rằng đã không được chiến đấu và được chết trong cuộc chiến bảo vệ Hoàng Sa thân yêu.
“Nếu ngày đó chiến dịch diễn ra đúng kế hoạch thì bây giờ và các thế hệ con cháu đỡ biết bao nhiêu. Bây giờ Trung Quốc đã chiếm đóng bất hợp pháp ở Hoàng Sa rồi, cái di sản, cái gánh nặng để lại cho các thế hệ con cháu Việt Nam thật là quá nặng nề”, ông Trung nói.
Theo THANH NIÊN ONLINE



Hải chiến Hoàng Sa 1974: Tiết lộ sốc của một chỉ huy VNCH

Đăng ngày Thứ năm, 21 Tháng 1 2016 09:05
“Xin hạm trưởng đừng ủi tàu vào đảo khí tượng. Mình sẽ bị Trung Cộng bắt làm tù binh... Xin hạm trưởng cứ lái ra biển. Tàu có chìm thì đào thoát vẫn còn cơ may sống sót. Nếu chết thì chết trên biển vẫn sướng hơn”.


Tường thuật về Hải chiến Hoàng Sa 1974 của người trong cuộc có nhiều điểm mâu thuẫn nhau. Theo một bài viết của trung tá Lê Văn Thự (cựu Hạm trưởng HQ-16) được công bố vào năm 2004 tại Mỹ, thì trong suốt trận hải chiến vào sáng 19/1/1974, ông đã không hề biết tàu HQ-4 và HQ-5 ở đâu và cũng không liên lạc được với đại tá Hà Văn Ngạc, là chỉ huy cao nhất tại hiện trường. Dưới đây là trích đăng bài viết của ông Thự.
“Chiều ngày 18/1/1974, khoảng 6 giờ, đại tá Ngạc gọi máy cho tôi và ra lệnh cho tôi chỉ huy HQ-10, bằng mọi giá phải đổ bộ cho được toán người nhái lên đảo Quang Hòa. Sau khi đại tá Ngạc ra lệnh này xong, thì từ đó về sau tôi không còn nghe lệnh lạc gì thêm từ đại tá Ngạc nữa.
Đến tối ngày 18/1/1974, máy liên lạc âm thoại giai tần đơn bị Trung Cộng phá rối tần số, không liên lạc được. Tôi không thể gọi đại tá Ngạc, HQ-4 hay Bộ Tư lệnh Hải quân Vùng I Duyên hải. Tôi chỉ liên lạc được với HQ-10 bằng máy PRC-45 là loại máy truyền tin xách tay, chỉ liên lạc được trong vòng 10 hải lý…
Sáng 19/1/1974, HQ-16 và HQ-10 tiến vào lòng chảo như dự định (lòng chảo ở đây là khu vực đầm nước sâu, bao quanh bởi các đảo ở cụm Lưỡi Liềm; tàu lớn chỉ có hai lối vào được lòng chảo này). Tôi gọi máy cho thiếu tá (Ngụy Văn) Thà và nói là chừng nào thấy tôi khai hỏa là phải khai hỏa theo liền.
Khi HQ-16 và HQ-10 vừa qua khỏi hai cái “pass” (lối vào lòng chảo) và vừa tầm súng, tôi quay ngang tàu HQ-16 đưa phía hữu hạm của HQ-16 hướng về ba tàu Trung Cộng. Mục đích của tôi là để tận dụng tất cả súng từ mũi ra sau lái. Nếu hướng mũi tàu về phía tàu Trung Cộng thì chỉ sử dụng được hỏa lực ở phía trước mũi thôi. Xoay ngang tàu thì có lợi thế sử dụng tối đa hỏa lực nhưng cũng có cái bất lợi là hứng đạn của địch nhiều hơn. Nhưng vì tôi đánh phủ đầu tàu Trung Cộng nên phải sử dụng tối đa hỏa lực. So với tàu Trung Cộng, tàu tôi có đủ loại súng tàu Trung Cộng có, ngoài ra còn có thêm khẩu 127 ly mà tàu Trung Cộng không có. HQ-10 chỉ có hỏa lực ngang bằng tàu Trung Cộng.
Khi đang tiến vào lòng chảo, tôi đã mừng thầm khi thấy ba tàu Trung Cộng đều ở trong lòng chảo, tức là những mục tiêu tốt cho HQ-16 và HQ-10 tác xạ...
Khi đã ở đúng vị trí và vị thế dự định, HQ-16 cách HQ-10 chừng một hải lý, và hai tàu HQ-16 và HQ-10 cách ba tàu Trung Cộng từ 3 đến 4 hải lý, tôi ra lệnh lần chót: Các ổ súng phải luôn luôn theo dõi mục tiêu, mục tiêu nào thuận lợi thì bắn mục tiêu đó. Sau khi hỏi tất cả các ổ súng đã sẵn sàng chưa, tôi ra lệnh khai hỏa…
Tôi hy vọng trong 5, 10 phút là triệt hạ được tàu Trung Cộng vì khai hỏa trước và sử dụng tối đa hỏa lực trong khi tàu Trung Cộng bị tấn công bất ngờ...
Mười phút trôi qua mà chưa thấy tàu Trung Cộng hề hấn gì, tôi bắt đầu sốt ruột, trong khi đó tôi nghe tiếng lách tách, lép bép trên trời như tiếng pháo bông, giữa tàu tôi và HQ-10 và về phía HQ-10 nhiều hơn... Trận chiến vẫn tiếp tục. Chừng khoảng phút thứ 20 hay 30, tôi thấy một tàu Trung Cộng bốc khói, một tàu khác có lẽ bị trúng đạn làm hư hệ thống tay lái nên tàu cứ xoay quanh như gà trống chạy lòng vòng trước khi đạp mái.
Tiếp đến HQ-10 báo cáo hạm trưởng bị thương. Tôi ra lệnh hạm phó lên thay quyền chỉ huy, đồng thời đặt ống nhòm nhìn sang HQ-10 tôi thấy một ngọn lửa nhỏ cháy ở đài chỉ huy có thể dập tắt được bằng bình CO2 mà sao không ai làm. Quan sát phía sau lái HQ-10 tôi thấy 4, 5 cái đầu nhấp nhô trên mặt biển. Tôi không biết chuyện gì xảy ra trên HQ-10 vì không nghe báo cáo gì thêm. Tôi đoán chừng vì hạm trưởng bị thương nặng nên HQ-10 như rắn mất đầu. Một số nhỏ nhát gan sợ tàu cháy hay trúng đạn nổ nên đã nhảy xuống biển...
Sau đó hầm máy hữu HQ-16 báo cáo trúng đạn ở lườn tàu dưới mặt nước. Nước tràn vào tàu... Chừng vài phúa sau, tàu bắt đầu nghiêng. Hầm máy báo cáo lỗ thủng bít không được vì nước vào quá mạnh, chỗ thủng nằm trong kẹt... Tôi ra lệnh nếu không bít được lỗ thủng thì đóng nắp hầm máy lại đừng cho nước tràn ra khỏi hầm máy…
Tàu chỉ còn một máy tả và một máy điện, phòng vô tuyến liên lạc truyền tin bị gián đoạn vì mất điện. Nhận thấy tình thế không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, tôi vận chuyển tàu quay trở ra theo cái “pass” để rời lòng chảo.
… Hầm máy hữu báo cáo nhân viên phải rời hầm máy vì tàu sắp chìm. Thấy độ nghiêng của tàu đến mức gần hết độ an toàn, có thể tàu sẽ lật nên tôi ra lệnh: Toàn thể nhân viên vào nhiệm sở đào thoát vì sợ họ không còn thì giờ đào thoát kịp. Ra lệnh xong, tôi nắm lấy tay lái tiếp tục lái thay cho nhân viên ra nhiệm sở.
Trong khi tôi đang lái thì đại úy Hiệp, cơ khí trưởng, chạy lên đài chỉ huy, nói với tôi: “Vì sao hạm trưởng cho nhiệm sở đào thoát? Tôi đang ráng làm cân bằng tàu”. Tôi nói là tàu mỗi lúc một nghiêng thêm, không biết sẽ lật chìm lúc nào nên phải chuẩn bị đào thoát.


Xem thêm:




Lúc này tàu nghiêng đã đến độ bão hòa (không nghiêng thêm nữa) vì nước đã vào đầy hầm máy. Tôi cho giải tán nhiệm sở đào thoát và vào lại nhiệm sở tác chiến. Lúc này ở đài chỉ huy có trung úy Đoàn Viết Ất, tôi nói với trung úy Ất: “Tàu nghiêng như thế này, khó mà lái ra biển an toàn được, chắc tôi phải ủi tàu vào đảo khí tượng (đảo Hoàng Sa) để cố thủ và chờ HQ-4, HQ-5 tiếp viện”.
Trung úy Ất nói với tôi: “Xin hạm trưởng đừng ủi tàu vào đảo khí tượng. Mình sẽ bị Trung Cộng bắt làm tù binh. Làm tù binh Trung Cộng thì kể như chết rục xương trong tù, không còn thấy cha mẹ, vợ con, quê hương xứ sở. Xin hạm trưởng cứ lái ra biển. Tàu có chìm thì đào thoát vẫn còn cơ may sống sót. Nếu chết thì chết trên biển vẫn sướng hơn”. Bây giờ viết lại câu nói này của trung úy Ất, tôi vẫn còn xúc động đến chảy nước mắt...
Ra khỏi “pass”, tôi hướng tàu về Đà Nẵng, lúc này khoảng 5 - 6 giờ chiều ngày 19/1/1974. Tàu chỉ còn một máy và nghiêng nên chạy chậm...
Lúc này hệ thống truyền tin vừa được sửa chữa xong. Nhân viên vô tuyến báo cáo tình trạng chiến hạm về Bộ Tư lệnh Hải quân Vùng I Duyên hải nhưng không thấy HQ-5, HQ-4 lên tiếng… Sáng 20/1/1974, khoảng 7 - 8 giờ, tàu vào vịnh Tiên Sa Đà Nẵng…”.
Cũng theo trung tá Thự, viên đại bác bắn thủng tàu HQ-16 té ra là loại đạn 127 ly của tàu HQ-5; có lẽ trong lúc nóng bỏng, HQ-5 bắn nhầm vào tàu đồng đội.
Theo THANH NIÊN ONLINE

Sự thật đằng sau bài viết của Trần Quang Thành

 @Chiến Thắng
Sự mong muốn và hành động của mỗi người trong xã hội là khác nhau, nhưng quan trong hơn mong muốn và hành động ấy phải xuất phát từ cái chung, nhất là vì mọi người, vì quốc gia, dân tộc. Và cuộc đời luôn công bằng với những ai có niềm tin và sự nỗ lực cố gắng của bản thân cùng với toàn xã hội vươn tới đích thành công đúng như câu ngạn ngữ “Bạn chẳng thể làm được điều gì mà thiếu đi hy vọng và sự tự tin", lại càng chẳng làm được gì khi làm trái với lương tâm, danh dự và cao hơn thế còn làm những chuyện đi ngược lại lợi ích của cả một dân tộc… Đáng buồn hơn, trong mấy ngày gần đây trên các trang mạng xã hội xuất hiện bài viết của tác giả Trần Quang Thành với tựa đề Tẩy chay trò hề bầu cử là tinh thần bất tuân dân sự”. Qua đọc bài viết và từ nhìn nhận hiện thực cuộc sống của xã hội ta hiện nay, xin trao đổi với tác giả đôi dòng suy tư để thấy rõ thực chất vấn đề.
Trước hết, trong vô số thông tin cóp nhặt và bị “thêm bớt” theo dụng ý của cá nhân, tôi quan tâm nhất đến nội dung tác giả cho rằng “Dù có quảng bá ồn ào trên các phương tiên thông tin đại chúng và nhiều hình thức khác, nhưng các cuộc bầu cử dưới chế độ độc tài toàn trị cũng không thể che dấu được đó là trò chơi dân chủ giả hiệu, là lừa bịp”. Có đúng như vậy không?. Xin thưa rằng hoàn toàn không phải như vậy. Tôi có thể khẳng định rằng, thực ra đây là một nhầm lẫn đáng tiếc của Trần Quang Thành và một số người, nếu không muốn nói đó là sự áp đặt, họ mặc nhiên coi những giá trị phương Tây là giá trị chung của toàn nhân loại! Hễ ở đâu, có ai đó làm điều gì trái ý là họ lập tức lên giọng phán xét đó là “chà đạp dân chủ, vi phạm nhân quyền”. Họ làm ngơ hoặc vờ như không biết rằng, làm sao có thể tách nhân quyền ra khỏi các điều kiện lịch sử, địa lý, văn hóa, trình độ phát triển của các quốc gia, dân tộc. Vậy có phải là dân chủ, nhân quyền đích thực không?, khi có sự can thiệt thô bạo của dân chủ kiểu phương Tây vào các nước Bắc Phi, Trung Đông, nhất là ở Xyria để rồi tạo thành làn sóng di cư của người dân các nước này sang châu Âu,... hay khi một công dân Mỹ tới Xinh-ga-po vẽ bậy lên tường, bị luật pháp nước này phạt 50 roi, lại bị phía Mỹ nhìn nhận như là “một sự vi phạm nhân quyền”, còn phía Xinh-ga-po lại khẳng định nếu không xử phạt anh ta mới là vi phạm nhân quyền của người khác... Thưa với tác giả rằng, dân chủ là bản chất của chế độ ta, vừa là mục tiêu, vừa là động lực phát triển đất nước. Chúng ta đã và đang từng bước hoàn thiện nền dân chủ, bảo đảm tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân. Điều gì đã giúp cho Nhà nước ta vượt qua thử thách cam go, tình thế hiểm nghèo “ngàn cân treo sợi tóc” trong các cuộc kháng chiến cứu nước trước đây cũng như ở thời điểm sau khi chế độ XHCN ở Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, nhiều cuộc “bão tố” do các cuộc khủng hoảng kinh tế gây ra? Một trong những nhân tố quan trọng nhất là sự gắn bó máu thịt của toàn dân ta với Đảng, với Nhà nước của mình. Đó là Nhà nước do chính nhân dân gây dựng nên và Nhà nước đó lại phục vụ chính nhân dân. Đó chính là căn nguyên mọi thắng lợi của cách mạng Việt Nam trong 86 năm qua, nhất là 30 năm thực hiện công cuộc đổi mới là do Đảng ta đã kế thừa và phát huy cao độ bài học lấy dân làm gốc đã được cha ông đúc kết từ nghìn xưa, như: Nguyễn Trãi từng viết: “Đẩy thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân”. Và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã viết: “Trong bầu trời không có gì quý bằng nhân dân. Trong thế giới không có gì mạnh bằng lực lượng đoàn kết của nhân dân”… Chúng ta xác lập cơ chế đúng đắn Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ. Mọi hoạt động của Nhà nước đều nhằm mục đích cao nhất là vì quyền lợi và hạnh phúc của nhân dân. Đặt con người vào vị trí trung tâm của mọi chiến lược phát triển là sự xác định dứt khoát của Đảng và Nhà nước ta. Mọi công việc của Đảng đều có sự tham gia của toàn dân. Một minh chứng rõ ràng hơn nữa, đó là các cuộc bầu cử ở Việt Nam luôn bảo đảm quyền, nghĩa vụ công dân, bảo đảm tính Đảng, tính dân chủ; được tổ chức quy củ, chặt chẽ, đúng luật; đại biểu được bầu phát huy được vai trò, sứ mệnh của mình... Tiêu biểu như bầu cử Đại biểu Quốc hội Khóa XIII (2011) có số cử tri tham gia bỏ phiếu đạt 99,51%. Cơ cấu đại biểu thay đổi tích cực: tỷ lệ đại biểu nữ trong Quốc hội khá cao (chiếm 24,4%); đại biểu dưới 40 tuổi 12,2%, đại biểu trẻ nhất: 25 tuổi; trình độ đại biểu tăng cao (đại học: 52,6%, trên đại học: 45,6%); đại biểu tự ứng cử 0,8%; đại biểu chuyên trách ở Trung ương 18,2%; đại biểu chuyên trách ở địa phương 12,6%; đại biểu tham gia Quốc hội lần đầu 66,6%; đại biểu không phải đảng viên: 8,4%; đại biểu dân tộc thiểu số 15,6%; đại biểu tôn giáo 1,2%. Trong số 15 đại biểu tự ứng cử, 4 người trúng cử, tăng 3 so với khóa XII. Mặt khác, hãy xem chính người Mỹ nói về nước Mỹ, một nước thực hiện chế độ đa đảng, thực chất là thế nào?. Họ nói rằng, nước Mỹ là một nước “tự do” người dân tự do biểu tình, chửi bới, báo chí tự do phanh phui những chuyện nhạy cảm, xuyên tạc, bôi xấu lẫn nhau vì sự cạnh tranh của các đảng phái này, nhằm hạ uy tín của đảng phái kia. Nhưng điều đó không phải là bản chất thực sự của dân chủ. Giáo sư trường Đại học bang Indiana, Paul Mishler cho thấy rõ thực chất vấn đề: “Mọi đói nghèo, thất nghiệp, thất học... đều do lỗi của hệ thống, lỗi từ chủ nghĩa tư bản Mỹ gây ra”; “Nước Mỹ tự xưng là đa đảng nhưng thực chất chỉ là một đảng, đó là đảng của chủ nghĩa tư bản, dù là đảng Cộng hòa hay Dân chủ”. Bất cứ một nền dân chủ nào, cũng đều nhằm đảm bảo sự thống trị của giai cấp thống trị, cầm quyền. Dân chủ không phụ thuộc vào cơ chế độc đảng hay đa đảng, mà nó phụ thuộc vào bản chất của chế độ cầm quyền phục vụ cho giai cấp nào. Bản thân nền dân chủ tư sản, dù có được tô vẽ như thế nào chăng nữa, thì nền dân chủ đó vẫn là nền dân chủ của giai cấp tư sản, nhằm bảo đảm sự thống trị, bóc lột của giai cấp tư sản đối với xã hội và người lao động.
Thực tế ở nước ta cho thấy, dân chủ được thể hiện, tăng cường và có cơ chế để đảm bảo thực hiện trên nhiều lĩnh vực từ chính trị, kinh tế, hệ thống pháp luật, tổ chức và hoạt động của bộ máy nhà nước. Về chính trị, dân chủ thể hiện ở việc Đảng Cộng sản Việt Nam là đại diện cho lợi ích của nhân dân lao động và dân tộc, mọi chủ trương, đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước đều vì dân; công việc của Đảng được coi là công việc của toàn dân. Dân chủ thể hiện rõ nét qua các quy định được nêu nhất quán trong các bản hiến pháp: “Nhà nước CHXHCN Việt Nam là nhà nước của dân, do dân, vì dân”. Quyền lực nhà nước thuộc về toàn dân, chứ không hề nằm trong tay một tổ chức, một nhóm hay một cá nhân nào. Nhân dân thực hiện quyền dân chủ của mình qua hai hình thức: trực tiếp và gián tiếp. Nhân dân có quyền tố cáo, khiếu nại các cá nhân có hành vi vi phạm pháp luật và được cơ quan có thẩm quyền giải quyết. Rõ ràng, gần gũi và sống động nhất về dân chủ trong chính trị ở thời điểm hiện nay là việc góp ý cho Văn kiện đại hội Đảng các cấp, Văn kiện Đại hội XII của Đảng với sự tham gia của mọi tầng lớp nhân dân. Đảng tôn trọng tối đa mọi ý kiến đóng góp của nhân dân, kể cả các ý kiến phản biện mang tính xây dựng. Quyền của người dân còn được thể hiện qua các cơ quan đại diện như Quốc hội, Hội đồng nhân dân các cấp, Mặt trận Tổ quốc và các đoàn thể... Mọi vấn đề thiết yếu đều được đưa ra bàn thảo trước khi quyết định. Trên diễn đàn Quốc hội qua các kỳ họp đã diễn ra rất sôi nổi bằng các ý kiến thảo luận của đại biểu Quốc hội. Đặc biệt từ nhiều năm nay, các phiên chất vấn của Quốc hội đều được truyền hình trực tiếp để toàn dân theo dõi, giám sát. Rất ít quốc gia trên thế giới, ngay cả một số nước phương Tây cũng không làm được việc này. Nếu không là một đất nước dân chủ, tôn trọng quyền dân chủ, đất nước của nhân dân thì không thể có những sinh hoạt dân chủ như vậy. Cụ thể hơn nữa, Đảng và Nhà nước tiếp tục ban hành nhiều chủ trương, chính sách, pháp luật nhằm phát huy dân chủ xã hội chủ nghĩa, bảo đảm thực hiện quyền làm chủ của nhân dân. Quyền con người, quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân được xác định đầy đủ hơn trong Hiến pháp Việt Nam 2013 có hẳn một chương về nhân quyền với những điều luật cụ thể, rõ ràng, phù hợp với thực tiễn đời sống chính trị - xã hội Việt Nam. Về hiến định là như vậy, còn trên thực tế, dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam không còn là giấc mơ xa mà đang hiển hiện trong mọi lĩnh vực đời sống xã hội. Tuy nhiên, cũng còn bộc hộ một số hạn chế như: Việc quy định và áp dụng các quy định về tiêu chuẩn đại biểu và cơ cấu đại biểu bảo đảm sự hài hòa giữa yêu cầu về tiêu chuẩn đại biểu với yêu cầu về cơ cấu, thành phần đại biểu. Cần ưu tiên đề cao tiêu chuẩn đại biểu trước rồi mới tính đến yêu cầu bảo đảm cơ cấu, thành phần sau. Có như vậy, người đại biểu mới thể hiện tốt được chức năng của mình, không phụ lòng mong đợi,  kỳ vọng của cử tri… Phấn đấu cho dân chủ, nhân quyền là quá trình liên tục. Trình độ phát triển kinh tế - xã hội chính là nền tảng cơ bản tạo ra điều kiện và khả năng khách quan cho việc thực hiện ngày một tốt hơn dân chủ và nhân quyền. Nhận thức được rằng đất nước còn nhiều khó khăn, người dân ở nhiều nơi còn nghèo khổ; không ít nơi vẫn còn có tình trạng bất công, vi phạm dân chủ nghiêm trọng, Đảng và Nhà nước đang rất nỗ lực để tăng cường, phát huy dân chủ, cố gắng làm mọi điều có thể để nhân dân được hưởng những giá trị vật chất và tinh thần ngày càng tiến bộ hơn. Do đó trong Bầu cử Đại biểu Quốc hội khóa XIV và đại biểu hội đồng nhân dân các cấp lần này đang có sự điều chỉnh tích cực để khắc phục những hạn chế ấy
Với những dẫn chứng cụ thể và những nhìn nhận đánh giá trên đây có thể khẳng định chắc chắn rằng, dân chủ đã, đang và sẽ tiếp tục được phát huy mạnh mẽ trong đời sống xã hội Việt Nam. Sự phát huy dân chủ đã được cụ thể hóa trong Văn kiện Đại hội XII của Đảng và Cuộc bầu cử đại biểu Quốc hội khóa XIV và hội đồng nhân dân các cấp lần này. Do đó, những toan tính, ý đồ xấu của một số người, trong đó có tác giả Trần Quang Thành đang hô hào rằng “Thái độ của người tự ứng cử: Hãy liên kết với nhau để hình thành lực lượng (hay tổ chức xã hội dân sự) mang tên "Ứng cử vì dân chủ", cùng ra một tuyên bố ứng cử chung. Điều này không khó, vì chỉ cần khẳng định trước quốc dân những gì mà xưa nay đảng CS độc tài đã chối bỏ, chà đạp hay hạn chế cách nghiệt ngã. Người ta đã thấy trên mạng một trang Facebook có tên “Vận động Ứng cử Đại biểu Quốc hội 2016”” nhất định sẽ bị hiện thực cuộc sống vượt qua và đủ cơ sở để bác bỏ những giọng điệu sai trái ấy.



Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Những lời xằng bậy của Nguyễn Lộc Yên




@Trung Thành
Mấy ngày gần đây trên các trang mạng xã hội xuất hiện bài viết "Sau Đại hội Đảng XII, xem xét liên hệ Việt - Tàu thế nào?" cư dân mạng bàn tán nhiều về nội dung bài viết đề cập. Tiếp nhận thông tin, tôi háo hức tìm đọc để thỏa mãn sự tò mò của bản thân và muốn biết cụ thể trong bài viết đó nói gì?... Nhưng thực tình, càng đọc thì mới thấy sự phi lý, nhố nhăng, không có cơ sở khoa học, thiếu khách quan, chắp vá thông tin, đặc biệt tác giả đã mượn câu nói của Tổng Bí Thư  Nguyễn Phú Trọng dùng "mánh lới" cắt tỉa để nói xấu, bịa đặt như thể đúng rồi.
Trong rất nhiều nội dung hỗn độn, chắp vá của tác giả đề cập, tôi trích dẫn một vài ý trong bài viết để trao đổi cùng Nguyễn Lộc Yên và độc giả bạn đọc hiểu rõ thực chất vấn đề. Nguyễn Lộc Yên sằng bậy cho rằng "Than ôi, ông Trọng biết rằng: “Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa?” mà vẫn “phát triển chủ nghĩa Mác-Lênin”, “vững bước đi lên CNXH” là sao?! Ông lại đẩy dân tộc Việt Nam chúng tôi xuống hố không đáy phải không ông?!". Một câu hỏi đặt ra là có đúng như vậy không?. Trước hết nói đến Nguyễn Lộc Yên, dường như việc xuyên tạc, bịa đặt, nói xấu, bôi nhọ lãnh dạo Đảng, Nhà nước đã trở thành "kỹ năng " có tính chuyên nghiệp cao, ăn sâu vào "máu" và bản chất thường ngày của y. Chắc có lẽ không bịa đặt, không xuyên tạc làm cho y bứt rứt "khó ở" nên y càng lên cơn "khùng điên" bới móc "chuyện người khác" để hòng chữa căn bệnh nan y này.
Thưa với tác giả rằng, từ thực tiễn công cuộc đổi mới trong 30 năm qua, có giai đoạn, thời điểm Đảng ta cũng phạm phải những sai lầm, khuyết điểm. Nhưng những sai lầm khuyết điểm đó đều xuất phát từ việc Đảng nhận thức và vận dụng không đúng với tinh thần và bản chất của học thuyết Mác-Lênin, chứ không phải học thuyết đó vốn có sai lầm. Điều này đã được công khai thừa nhận ở Đại hội VI, được khẳng định tại Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên CNXH (bổ sung, phát triển 2011) chứ không phải như ông nghĩ "... đã nhận ra sai lầm và quyết định thay đổi đường lối, gọi là “đổi mới”, thực chất là từ bỏ một phần những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác-Lênin. Trong suốt quá trình lãnh đạo cách mạng Việt Nam, Đảng ta “bao giờ cũng lấy thực tiễn của cách mạng Việt Nam, lấy hiện thực sinh động của xã hội Việt Nam làm điểm xuất phát trong việc vận dụng những nguyên lý của CN M-L” (Báo cáo chính trị của Ban Chấp hành Trung ương Đảng tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ IV) chứ không bao giờ từ bỏ CN M-L, minh chứng và thể hiện điều đó rất rõ trong Luận cương và Cương lĩnh của Đảng ta: "Luận cương chính trị năm 1930 "...Đảng ta là đội tiên phong của vô sản giai cấp lấy chủ nghĩa  Mác - Lê-nin làm gốc". Tiếp đến Cương lĩnh (1991) xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên CNXH, trong đó khẳng định "Đảng lấy CN M-L, tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho mọi hành động". Và gần đây Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên CNXH (bổ sung phát triển năm 2011), Đảng ta tiếp tục khẳng định "Đảng lấy CN M-L, tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động". Do đó, trong công cuộc xây dựng CNXH và bảo vệ Tổ quốc hiện nay, chúng ta càng phải trở về với CN M-L, tư tưởng Hồ Chí Minh một cách trung thành và sáng tạo trong tình hình mới. Những minh chứng trên đây là không thể phủ nhận.
Trong 86 năm của tiến trình cách mạng, ĐCSVN luôn xác định vai trò to lớn của CN M-L. Từ thực tiễn của CMVN cho thấy khi nào đoàn kết thì thắng lợi, chia rẽ là thất bại. Chính vì vậy trong quá trình lãnh đạo CMVN, Đảng luôn đấu tranh chống lại tư tưởng và hành động cực đoan, chia rẽ, bè phái, phiến diện. Xác định chia rẽ, bè phái là một trong những tội nặng nhất, là một nguy cơ phá hoại tổ chức đảng... một dẫn chứng cụ thể thấy rõ điều đó, trong Cương lĩnh bổ sung, phát triển năm 2011 của Đảng đã rút ra bài học quan trọng “không ngừng củng cố, tăng cường đoàn kết: đoàn kết toàn Đảng, đoàn kết toàn dân, đoàn kết dân tộc, đoàn kết quốc tế. Đó là truyền thống quý báu và là nguồn sức mạnh to lớn của cách mạng nước ta. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã tổng kết: “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết/Thành công, thành công, đại thành công” (Hồ Chí Minh:Toàn tập, Sđd, t.13, tr.120). Đảng cũng khẳng định, phát huy sức mạng đại đoàn kết toàn dân tộc là động lực chủ yếu, là đường lối chiến lược của cách mạng Việt Nam... Vì vậy khi đánh giá CN M-L, cần nghiên cứu kỹ để phân biệt được những giá trị bền vững của những nguyên lý cơ bản của nó với một số luận điểm cụ thể của Mác, Ăngghen, Lênin đúng trong thời đại của ông, nhưng đã bị lịch sử vượt qua trong điều kiện mới của thời đại, cụ thể hơn không được lẫn lộn CN M-L với những nhận thức sai hoặc nửa vời và làm trái với CN M-L của những người lãnh đạo của đảng này, hay đảng khác, ở nước xã hội chủ nghĩa này hay nước xã hội chủ nghĩa khác trước kia hay hiện nay để quy chụp cho nó là thiếu khách quan, thiếu biện chứng khoa học. Hơn thế nữa cần phân biệt CN M-L với quan điểm của chủ nghĩa xét lại, cơ hội giả danh mácxít, cố tình xuyên tạc, vu khống CN M-L để dẫn đến bác bỏ CN M-L theo chủ đích của mình.
Hơn thế tác giả lại than rằng "Để bênh vực một “chủ nghĩa Mác-Lênin” cho Tàu cộng và Việt cộng, mà chính cái nôi cộng sản tại Liên Xô, kể cả các nước Đông Âu đã vứt cái “chủ nghĩa cộng sản không tưởng” vào sọt rác vào từ lâu". Thực chất chủ đích của tác giả muốn nói tới mô hình XHCN ở Liên Xô và Đông Âu trước đây, thực tế có đúng như vậy không? hay chỉ là những suy nghĩ hàm hồ. Những dẫn chứng ở trên đã phần nào bác bỏ những suy nghĩ thiếu căn cứ khoa học, nói theo kiểu "nói lấy được" của tác giả... Thực chất với công cuộc đổi mới do Đảng ta khởi xướng và lãnh đạo trong 30 năm qua, Đảng ta đã nhận ra và từ bỏ "Mô hình XHCN Xô Viết", một mô hình có nhiều khuyết tật dựa trên cơ chế tập trung quan liêu, bao cấp, phủ nhận kinh tế thị trường, triệt tiêu nhiều động lực phát triển... Đảng ta đã thẳng thắn tự phê bình sai lầm giáo điều trong việc áp dụng mô hình đó, để từ đó tìm hướng đi phù hợp với điều kiện thực tiễn của Việt Nam. Để thực hiện đường lối đổi mới, quan tâm đẩy mạnh nghiên cứu lý luận và tổng kết thực tiễn để xây dựng mô hình CNXH Việt Nam, điều này đã được thể hiện cụ thể trong Cương lĩnh bổ sung, phát triển năm 2011 của Đảng đã xác định 8 đặc trưng của xã hội xã hội chủ nghĩa Việt Nam, 8 phương hướng cơ bản và 8 mối quan hệ cần nắm vững là sự khái quát lý luận về CNXH và con đường đi lên CNXH ở nước ta. Theo quan điểm của Đảng ta xác định, lý luận đó  cần được tiếp tục nghiên cứu, tổng kết, bổ xung và phát triển để đáp ứng được yêu cầu của thực tiễn cách mạng trong giai đoạn mới, điều này Đảng ta đang tiếp tục làm và được cụ thể trong dự thảo văn kiện trình Đại hội XII của Đảng, những dẫn chứng kể trên là đủ cơ sở để bác bỏ luôn suy nghĩ của ông cho rằng "con đường đi lên CNXH là cái mà ta vừa đi vừa mò mẫm, có hướng nào nhất định đâu..." là hoàn toàn phiến diện, thiếu căn cứ khoa học, nói theo kiểu "nói lấy được"  ... Mặt khác chúng ta thấy, ngay trong nội tại Liên Xô, nhiều nhà lãnh đạo đã thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu và trực tiếp của sự sụp đổ bắt nguồn từ chủ nghĩa giáo điều và chủ nghĩa xét lại trong đường lối chính trị, tư tưởng, tổ chức của đảng cầm quyền, cùng sự phản bội của một số người lãnh đạo cao nhất ở đó đối với những nguyên tắc cơ bản của CN M-L. Ở nước nga hiện nay, sau khi Liên xô đổ vỡ, dư luận và các nhà nghiên cứu, học giả Nga đã bình tĩnh xem xét lại quá trình vận dụng lý luận mácxít về CNXH, chỉ rõ sai lầm từ việc vận dụng mô hình máy móc, giáo điều sau Lênin: CNXH kiểu xôviết - CNXH kiểu Stalin. Do vậy, đây là sự sụp đổ của một mô hình CNXH cụ thể, chứ không thể đánh đồng như tác giả Nguyễn Lộc Yên và một số người lầm tưởng đối với con đường mà Đảng và nhân dân ta đã lựa chọn "Độc lập dân tộc gắn liền CNXH"./.

 



Blog Karel Phùng vừa mới “đào mộ” được cuộc phỏng vấn sỹ quan Joseph Hickman trả lời phỏng vấn kênh truyền hình VICE News về những gì thực sự đã xảy ra ở Vịnh Guantanamo vào cái đêm 9/6/2006 mà theo Chính phủ Mỹ cho rằng, ba nghi can khủng bố đã tự treo cổ vào đêm hôm đó, nhưng Sỹ quan Joseph Hickman – người đã gác vào đêm định mệnh đó tại Camp Delta (tên trại giam) đã phát hiện ra rằng nhân viên CIA tại nhà tù Guantanamo đã sát hại 3 nghi can này. 
Lần đầu tiên trả lời về việc này, Sỹ quan Joseph Hickman cho biết, họ trói chân tay, bịt mặt và mang cả ba người ra treo cổ. Đó là Salah Ahmed Al-Salami, 37 tuổi, người Jemen, Mani Shaman Al-Utaybi, 30 tuổi và Yasser Talal Al-Zahrani, 22 tuổi, cả hai từ Ả Rập Xê Út. Cả ba người bị quản giáo trại tù Guantanamo xử từ, không cần tới toàn án, nguyên nhân vì cả ba người này "dám" tuyệt thực. "Tôi nghĩ rằng họ(CIA) muốn xóa sổ ba người này để họ nhẹ gánh vì sau cái chết của họ chẳng có ai trong Guantanamo dám tuyệt thực nữa".

Ngoài việc xem clip trên, nếu ai quan tâm đến vụ việc này có thể tìm đọc từ các nguồn tư liệu và link sau:

1. "Evil Sponge Bob and Satan: Inside a Guantanamo Bay Prison Riot" - http://bit.ly/1ARDYno

2. "How Guantanamo Became America’s Interrogation 'Battle Lab'" - http://bit.ly/1Ilm25E

3. Watch "Guantanamo: Black Out Bay" - http://bit.ly/1wQh4Xh

4. Subscribe to VICE News here: http://bit.ly/Subscribe-to-VICE-News

Tuy nhiên khi đọc bình luận về vụ việc này dưới ngay chính clip phỏng vấn viên Sỹ quan trên, phần lớn bình luận từ chính độc giả Mỹ lại tỏ ra thơ ơ và cho rằng, không nên gây áp lực với Chính phủ về những nghi can khủng bố này và liên tưởng tới các vụ khủng bố trả thù nước Mỹ của kẻ khủng bố Hồi giáo. Nếu google cụm từ “Torture và “The Guantanamo” bạn sẽ có “ngập cổ” những tư liệu, hình ảnh chứng minh sự tàn bạo, tàn khốc, phi nhân tính ở nơi này. Bởi vậy, mỗi khi Mỹ có Báo cáo thường niên cái gì đó về nhân quyền, dân chủ nhằm vào Nga, Trung Quốc...lập tức sẽ được đáp trả “tương xứng” bằng những tố cáo dài, dày, đầy đặn, xác thực...về những cái gọi là bằng chứng thuyết phục về chính tình trạng vi phạm nhân quyền trên chính nước Mỹ, do Chính phủ Mỹ vi phạm với nhân dân Mỹ và nhân dân các nước khác.

 

Vừa qua, nhờ nhà báo Mỹ điều tra về các vụ sát hại nhà báo Mỹ gốc Việt từ tổ chức khủng bố khét tiếng thì những kẻ lâu này rao giảng cái gọi là mẫu hình dân chủ, nhân quyền của Mỹ mới sáng mắt ra rằng những điều mà “Đảng cộng sản và Chính phủ Việt Nam tố Việt tân là tổ chức khủng bố nguy hiểm” là sự thực. Việt Tân được CIA và Bộ Quốc phòng Mỹ bảo kê, nằm trong cái gọi là “chính sách hậu chiến”, sử dụng Việt Tân cũng như vô khối các “mặt trận”, “chính phủ tự do” để chiêu mộ các “nghĩa quân” từ cộng đồng người Việt đang “tị nạn” ở Mỹ, Thái Lan nhằm “phục quốc”. Để làm việc này phải có kinh phí, bởi vậy Chính phủ Mỹ phớt lờ để cho các tổ chức này trở thành tổ chức côn đồ, khủng bố, mafia... để bình định kiều bào mình theo mục đích lớn hơn của Chính phủ Mỹ nhằm vào quốc gia đối địch.

 

Không chỉ với chính sắc dân Việt ở Mỹ, hóa ra Cuba, Trung Quốc...cũng có những tổ chức kiểu “Mặt trận Hoàng Cơ Minh” này lộng hành y như vậy. Mời xem lại các clip, bài viết chứng minh:

 

1. Báo Mỹ tiết lộ CIA, Bộ Quốc phòng Mỹ hậu thuẫn cho Mặt trận Hoàng Cơ Minh.

 

2. BẢN FULL TIẾNG VIỆT: VIỆT TÂN ĐÃ GIẾT HẠI HÀNG LOẠT NHÀ BÁO GỐC VIỆT ĐỂ BỊT MIỆNG

3. Mỹ công khai nuôi dưỡng nhiều tổ chức khủng bố như Việt Tân

 

Nhà tù Guantanamo là nơi mà nghi can khủng bố được Mỹ quơ quét từ nhiều nước khác nhau đem về đây giam chung,là nơi luật pháp được đặt ra ngoài lề, nghi can được giam vô thời hạn, vô khối trường hợp không thể kết luận và đưa ra tòa kết tội được.

 

Trở lại với nhiều khu vực đang là những điểm nóng nhất của khủng bố thế giới, hóa ra đều vây quanh nước Nga và lý giải vì sao phần lớn ở những nước từng là đồng minh của Mỹ, quân đội Mỹ ở đó, nhưng khủng bố vẫn phát triển như vũ bão. Hóa ra rằng, với chính sách “kẻ thù của kẻ thù là bạn của nước Mỹ” muôn đời muôn kiếp từng gây ra các đại chiến thế giới cho đến thời đại này của Mỹ vẫn vậy. Phát xít Đức đã bị tiêu diệt từ trứng nước nếu Mỹ không “nuôi dưỡng” nó nhằm tấn công nhà nước Liên Xô. IS sẽ không thể trở thành một Nhà nước Hồi giáo với tài chính và thực lực trải rộng mất kiểm soát như vậy nếu không phải Mỹ “nuôi” IS phục vụ mục tiêu xóa bỏ chính quyền Syria và nhằm vào nước Nga hiện nay.

 

Mỹ đang cố duy trì “trật tự thế giới” theo kiểu Mỹ. Mỹ đang cố làm vai trò một cảnh sát thế giới nhưng là kiểu mafia. Hiện Nga và Trung Quốc là đối thủ nguy hiểm nhất đe dọa vị trí đơn cực cũng như vai trò “cảnh sát thế giới” của Mỹ. Bởi vậy các nước nhỏ xung quanh Nga và Trung Quốc hoặc là ĐỒNG MINH của Mỹ hoặc là KHỦNG BỐ nhằm vào Nga và Trung Quốc thì may ra mới THOÁT được vấn nạn NHÂN QUYỀN không bị cảnh sát Mỹ xăm xoi.

 

Khốn nạn và và thương thay cho dân tộc Việt Nam là nằm cạnh một con mãnh thú Trung Hoa ngàn đời muốn thôn tính Việt Nam đang “bít” cửa ra đại dương và thế giới của nó. Cũng chính trải nghiệm ngàn năm giữ nước và tinh thần không chịu làm nô lệ ăn vào huyết mạch từ thời quốc tổ Hùng Vương khiến dân tộc Việt phải gồng mình chiến đấu với các “đế quốc to” như Nhật, Pháp, Mỹ một cách bất đắc dĩ. Nếu Pháp đảm đương được và không bị thất bại ở Việt Nam thì Mỹ đã chẳng buộc phải nhảy vào Việt Nam tạo nên “VIETNAM WAR” khiến Việt Nam vừa thoát được Pháp lại phải đương đầu với đế quốc hùng mạnh gấp bội!

 

Ngày nay, có những kẻ đang tâm xét lại chiến tranh, xét lại lịch sử dân tộc khi gọi đó là cuộc chiến tranh vô nghĩa thì khác gì chúng chối bỏ nguồn gốc và linh hồn của dân tộc.

 

Ngày nay cũng có những kẻ chỉ vì muốn lật đổ Đảng cộng sản, xong bất lực, không làm nổi thì quay sang bất chấp thủ đoạn, đào mồ lịch sử lên hay chạy tội cho Mỹ ngụy hay bao biện, phớt lờ nhân quyền “bố Mỹ” của chúng.... làm “công cụ đấu tranh” nên lý giải làm sao dân Việt thấy chúng đáng kinh tởm hơn và đừng than thở vì sao dân chúng quay lưng lại với “tâm huyết” của mình!

 

Và hôm nay, Đảng Cộng sản Việt Nam đang tiến hành Đại hội Đảng lần thứ 12 của mình thì chưa bao giờ lại thấy cuộc tấn công vũ bão trên truyền thông lề mạng hay nhân danh “truyền thông phương Tây” với đủ loại chiêu trò hèn hạ, đê tiện nhất để bôi lem từng ông lãnh đạo Đảng, nhà nước đang có triển vọng là nhân sự quyết định vận mệnh dân tộc, đất nước. Vị trí nóng bỏng nhất, nhiều bài viết chửi bới, đả phá nhất đều nhắm vào ông Tổng Bí thư và ông Thủ tướng hoặc những người mà chúng dự đoán rằng sẽ là ứng cử viên cho hai “ghế nóng” này. Để cái gọi là truyền thông phương Tây như BBC, RFA, RFI, VOA và các môn đệ kết nghĩa của nó như Ba Sàm, Dân luận, Dân làm báo, Nhật ký yêu nước... (phần lớn được điều hành bới dân Mỹ gốc Việt) sống và nảy nở được lại do đám mà lâu nay người dân yêu nước trên mạng Internet gọi là ZẬN CHỦ - tức những kẻ đang tự nhận mình là “nhà hoạt động”, “nhà đấu tranh”, “biểu tình viên”, “Người bảo vệ nhân quyền”... . Chính chúng đang đóng vai là nhân chứng, là “nhân dân Việt Nam”, là “nhà báo tự do” để tiếp sức, tiếp tay, làm công ăn lương cho đám truyền thông phương tây và tay sai kia của chúng.

 

Hãy đọc và hiểu slogan của chúng, kiểu bất cứ đảng viên nào hay Đại hội của “Đảng Cộng sản thành công thì nhân dân đều thất bại” để suy xét và lọc bất cứ thông tin, sản phẩm nào chúng đang tung ra như bươm bướm trên các trang mạng xung quanh Đại hội Đảng XII.

Võ Khánh Linh

Báo Mỹ tiết lộ CIA, Bộ Quốc phòng Mỹ hậu thuẫn cho Mặt trận Hoàng Cơ Minh

 

Qua bộ phim “Terror in Little SaiGon” đã tiết lộ các cơ quan tình báo Mỹ đã đứng sau hậu thuẫn cho Mặt trận Hoàng Cơ Minh giết hại các nhà báo “thân cộng” và khủng bố kiều bào Mỹ gốc Việt không ủng hộ Mặt trận này.
Phút thứ 26 cựu điều tra viên của Sở Cảnh sát San Jose cho biết, những hành động gây quỹ để lật đổ chính phủ khác ở Mỹ là phi pháp, việc xử lý rất đơn giản nếu Chính phủ muốn. Đơn giản nhất có thể điều tra về tội trốn thuế, từ đó sẽ khui ra mọi sai phạm, mọi âm mưu ý đồ, kể cả nhóm K9 và tống kẻ thủ ác vào tù vì thời điểm đó hoạt động gây quỹ với tuần hành rầm rộ, ép buộc nộp tiền cho Mặt trận Hoàng Cơ Minh diễn ra công khai ngoài đường phố, “trước mũi của nhà điều tra”. Mặt trận đã vận động được khoản tiền rất lớn (tài liệu do chính nội bộ Việt tân sau này nói ra hàng nhiều triệu USD). Tuy nhiên, khi vụ việc điều tra theo hướng tội trốn thuế đang diễn ra thì bị ngăn cản với lý do hết thời hiệu. Điều tra viên này cho rằng Chính phủ Mỹ đã ngấm ngầm ủng hộ Mặt trận. 
Phút thứ 28.31, Điều tra viên này còn tiết lộ, chính thành viên Mặt trận Hoàng Cơ Minh biện hộ trước tòa rằng họ làm việc cho CIA và Bộ Quốc phòng Mỹ, sau đó hồ sơ vụ án biến mất khỏi tàng thư khiến ông Điều tra viên này bó tay. Điều tra viên này tiết lộ, thành viên Mặt trận này khá thân với quan chức trong Bộ Quốc phòng Mỹ (phút thứ 28.59), rất có thể BQP Mỹ đã giúp đỡ Mặt trận ở chiến trường Đông Nam Á.
Từ phút thứ 30, phỏng vấn Nguyễn Văn Bé Tư, cựu thành viên trung thành của Mặt trận, từng được tuyển vào K9 - mà ông ta thừa nhận là nhóm bí mật, tập hợp các sát thủ của Mặt trận, nhưng sau ông ta tách ra khỏi nhóm này và bị ngồi tù vì sát hại người “thân cộng” (phút 30.45). Bản thân ông Bé Tư thừa nhận, K9 là nhóm làm việc chuyên nghiệp, không bao giờ bị bắt. Một thành viên Mặt trận khác đề nghị giấu tiên tiết lộ nhóm K9 là thủ phạm đã giết một trong số các nhà báo (?)
Ở phút thứ 33, tài liệu trong tay phóng viên chỉ ra rằng Lầu Năm góc đã yêu cầu giải quyết nhanh việc nhập tịch nhanh cho Hoàng Cơ Minh, hồ sơ giả và địa chỉ nhà riêng của Hoàng Cơ Minh là nhà của một cố vấn thuộc Hội đồng An ninh quốc gia Mỹ, quan chức cấp cao của Lầu Năm góc. Hồ sơ về Hoàng Cơ Minh xếp loại “Mật” , 6 trang hồ sơ vụ án đã bị đục bỏ vì lý do an ninh quốc gia. Thông tin của một nhân viên điều tra xác nhận với FBI về mặt trận có đội sát thủ là thành viên biệt đội Hải quân và Biệt kích VNCH (đơn vị nơi ông Hoàng Cơ Minh làm việc thời VNCH) đều bị tẩy xóa.
Phút thứ 37 cho thấy, Thủ tướng Thái Lan những năm 1990, tiết lộ Thủ tướng Thái Lan thời kỳ đó đã cho phép Hoàng Cơ Minh lập khu căn cứ giáp biên giới Lào, có chừng 200 người, từng nhiều lần tìm cách xâm nhập vào Việt Nam qua Lào. Ông này cho biết, Chính phủ Mỹ đã hỗ trợ phiến quân này rất nhiều thứ, cả dàn rocket, súng trường. Quá trình điều tra về Mặt trận Hoàng Cơ Minh ở căn cứ địa Thái Lan cho thấy nhiều nhân chứng chứng minh Hoàng Cơ Minh đã giết chết nhiều người Mỹ gốc Việt để đảm bảo kỷ luật của đội quân.
Qua vụ việc này cho ta ít nhất rút ra được vài kết luận:
1, Nhóm điều tra của ký giả A.C. Thompson thuộc PBS & Pro Publica đã không kết luận được hung thủ giết hại 5 nhà báo Mỹ gốc Việt vì họ không tìm được nhiều tài liệu chính thức (tài liệu từ FBI bị đục bỏ đi quá nhiều, hồ sơ vụ Mặt Trận kiện bỗng dưng biến mất; vụ chính phủ Mỹ kiện lãnh đạo Mặt Trận trốn thuế bị “bỏ cuộc” một cách ngớ ngẩn; cũng như không có một nhân chứng nào đưa ra những dữ kiện một cách thẳng thắn, công khai và nghiêm túc...). Do vậy, ký giả Thompson chỉ ám chỉ, chứ không khẳng định được là Mặt Trận được một phần chính giới Mỹ bao che, xong tần đấy dữ liệu cũng đủ cho người xem biết được nguyên nhân vì sao nhà báo Thompson hay bất cú điều tra viên, cảnh sát, thám tử tài ba nào có thể đưa câu trả lời cho vụ án một khi Lầu Năm Góc không muốn.
2, Việt Tân đứa con đẻ của Mặt trận Hoàng Cơ Minh phải thay đổi hình dạng từ lật đổ vũ trang sang đấu tranh bất bạo động kể từ khi Mỹ khởi phát cuộc chiến chống khủng bố và thay đổi chiến tranh lạnh sang chiến lược Diễn biến hòa bình, luôn nhận được sự hậu thuẫn công khai của chính giới và truyền thông Mỹ. Không lạ gì mà bộ luật Neutrality Act trở thành ngoại lệ với các nhóm “phiến quân” kiểu Mặt trận Hoàng Cơ Minh này. Rõ ràng là Mặt Trận đã vi phạm luật này, nhưng không bị hề hấn gì. Nếu không có người che chở, liệu Mặt Trận có dám công khai quyên tiền trên đất Mỹ để nuôi quân, mua vũ khí chống lại chính quyền Việt Nam?. Cách đây vài năm, tướng Vang Pao, một thời cũng là “con cưng” của tình báo Mỹ, đã lọt vào một bẫy đặt mua vũ khí ở Sacramento, Cali, cho chí nguyện quân Hmong ở Lào, và bị lôi ra tòa. Ông này mất trước khi phải hầu tòa, tiện việc cho mọi bên.
3, Chính phủ Mỹ có truyền thống dùng phiến quân để chống lại chính phủ hợp pháp khác, dùng đội ám sát kiểu này để “giữ trật tự” cộng đồng kiều bào các nước
Dưới thời tổng thống Reagan (1981-1989), chính phủ Mỹ đã từng vi phạm chủ quyền của Nicaragua bằng cách bán vũ khí cho Iran để lấy tiền giúp loạn quân Contra ở nước này. Mỹ còn đặt mìn ở cảng Managua, và bị Nicaragua kiện ra tòa án quốc tế. Tòa xử Mỹ thua năm 1986, nhưng Mỹ chơi xấu không thừa nhận thẩm quyền của Tòa. Thời nay, Mỹ vẫn duy trì chiến lược này như ở Iraq, Trung Đông và nhiều khu vực bất ổn trên thế giới. Phát xít Đức chính là con đẻ của Mỹ nhằm tấn công Liên Xô và quay lại hại Mỹ và đồng minh bằng Thế chiến II. IS, Al-Queda và một loạt phiến quân Hồi giáo đều là con đẻ được Mỹ huấn luyện, đào tạo, nay trở thành mục tiêu chống khủng bố toàn cầu. Các học giả công khai phơi bày cuộc chiến chống khủng bố của Mỹ chẳng qua là thủ đoạn để thiết lập trật tự thế giới mới và Mỹ là cha đẻ “chủ nghĩa khủng bố” mà họ đặt tên là “Terrorism is “Made in the USA””.

Đọc bài http://www.globalresearch.ca/terrorism-is-made-in-the-usa-the-global-war-on-terrorism-is-a-fabrication-a-big-lie/5435816

Trong nửa thế kỷ trước, Mỹ đón nhận vô điều kiện người tỵ nạn từ Cuba, cũng như giúp “kháng chiến quân” Cuba tổ chức để lấy lại nước mình. Họ thất bại, nhưng trong vài thập niên khoảng 70-cuối 90, những người Cuba chống Castro này cũng đã có một biệt đội ám sát, có tên là Alpha-66, chuyên để duy trì “kỷ luật” trong cộng đồng người Cuba.K-9 và Alpha-66 chắc phải có những điểm khác nhau nhưng nó nằm trong một “chủ trương chung” từ Lầu Năm Góc.

Bởi vậy, không lạ gì Việt Nam công khai liệt hàng loạt công dân Mỹ vào diện khủng bố, như Việt Tân, Chính phủ tự do Nguyễn Hữu Chánh, …nhưng họ vẫn nhởn nhơ ngay trên đất Mỹ.
Không lạ gì khi bộ phim “Terror in Little Saigon” ra đời đánh mạnh vào uy tín, hình ảnh của Việt tân  những đám cầm đầu chỉ biết la ó, không dám kiện ra tòa, bày trò ký tên lên án tòa báo vu khống và “giả vờ” kêu gọi ai có chứng cứ về thủ phạm giết hại 5 nhà báo trên thì báo với Chính phủ Mỹ để “minh oan” cho Việt Tân, đồng thời kích động phong trào tấn công tòa báo PBS & Pro Publica và phóng viên Thompson đã “làm xấu hình ảnh cộng đồng Việt ở Mỹ”. Ai cũng nhìn thấy sờ sờ ra rằng, Chính phủ Mỹ và Việt tân cùng nhau hợp tác diễn trò nhằm bịp bợp dư luận, lấp liếm truyền thông mà thôi.
Võ Khánh Linh

Mỹ công khai nuôi dưỡng nhiều tổ chức khủng bố như Mặt trận Hoàng Cơ Minh

Loa Phường
 Sự việc Chính phủ Mỹ bị báo chí nước mình phanh phui đứng sau hậu thuẫn, bảo kê cho Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tiền thân của Việt Tân giết hại người dân nước mình và khủng bố các quốc gia có chủ quyền khác ngay trên lãnh thổ của mình không khiến dân Mỹ ngạc nhiên, đơn giản, những việc này đã đầy rẫy ở Mỹ.

Cũng giống như thất bại sau chiến tranh chống lại “cộng sản” ở Việt Nam, với Cuba, Mỹ cũng tiếp tục nuôi dưỡng hàng loạt những tổ chức kiểu Mặt trận Hoàng Cơ Minh để hy vọng lật ngược tình thế, núp dưới vỏ bọc “chống cộng”, “giải phóng khỏi cộng sản độc tài” và xây dựng đất nước “dân chủ”. Một trong những tổ chức khủng bố công khai hoạt động ngay trên lãnh thổ nước Mỹ có tên là Alpha66.
Alpha66 có trụ sở nhiều bang, thành phố khác nhau ở nước Mỹ, có đài phát thanh, báo chí riêng hoặc thao túng được chính quyền, đài báo của chính quyền tại địa phương vào hoạt động quảng bá, quyên góp tài chính, công khai huấn luyện, thu gom vũ khí và tổ chức rầm rộ các hoạt động tấn công vũ trang vào Cuba. Không chỉ vậy, nó cũng tác oai tác quái trong cộng đồng kiều bào Cuba, “tiêu diệt” mầm mống “thân cộng” trong kiều bào Cuba, lũng đoạn cộng đồng với “thiết chế” như một chế độ quân phiệt thu nhỏ trong lòng nước Mỹ. FBI, CIA…đều bảo kê, thậm chí quay lưng lại với mọi tố cáo tội ác của tổ chức này với chính quyền Mỹ.
Đối với Việt Nam, Mỹ còn nuôi dưỡng, bảo kê cho hàng loạt “Chính phủ”, “Mặt trận” lưu vong ở Mỹ, như Chính phủ tự do của Nguyễn Hữu Chánh, nhóm Lê Quốc Túy- Mai Văn Hạnh…tuy nhiên về độ mafia, sức mạnh tài chính, thao túng chính giới Mỹ hầu hết đều thua Việt tân.
Có dư luận cho rằng, sau thời gian o bế cho những tổ chức kiểu Việt tân, nay chính quyền Mỹ nhận ra những con bài này đã lỗi thời, vô tác dụng, mất uy tín trong cộng đồng, lại còn là ổ tội phạm buôn lậu, ma túy, đĩ điếm, gây ảnh hưởng đến xã hội Mỹ cho nên đã bật đèn xanh cho PBS phơi bày, vô hiệu hóa con bài này