Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2018

KHÔNG THỂ CÓ THỨ “TỰ DO BÁO CHÍ” NGOÀI VÒNG PHÁP LUẬT


Thư ngỏ của giám mục Nguyễn Thái Hợp và Nguyễn Thành Thái: Trò bịa đặt trơ trẽn (Kỳ 1)

Mấy năm gần đây hiện tượng có nhiều linh mục hoạt động chống đối chính quyền nổi lên rất nhiều. Lợi dụng các sự cố tiêu cực của đất nước, hoặc tình trạng căng thẳng rối ren bên ngoài, các linh mục lại hoạt động mạnh hơn, những bài giảng mạnh bạo hơn, kết nối những thành phần chính trị đối kháng trong và ngoài nước để tạo thêm thế lực.

Những linh mục này ngày càng trơ trẽn can thiệp vào chính trị, không cần biết giới hạn của tự do tôn giáo là ở đâu. Họ tự xem họ là các lãnh chúa địa phương, xem nhà thờ là diễn đàn chính trị, xem giáo dân là những lực lượng quân đội của họ.
Các bài giảng trong các thánh lễ gần đây lúc nào cũng trực tiếp hay gián tiếp kích động giáo dân liều mạng để chống chính quyền. Chúng tôi không thể kể hết những trường hợp xảy ra nhiều lần ở nhà thờ dcct hay các vụ lấn đất, biểu tình ăn vạ ở vài giáo xứ.
Do đó, chúng tôi chỉ chọn một vài điểm trong 2 bài giảng tiêu biểu, một của giám  mục Nguyễn Thái Hợp, và của Gm Nguyễn Thái Thành, cách nhau 10 ngày (Sau vụ tổng biểu tình 10 và 11 tháng 6/2018 vừa qua) và mời Gs Nguyễn Mạnh Quang nhận xét. (sh).

Kỳ 1: Trò bịa đặt trơ trẽn 
I- Dẫn nhập
Tôi đã nghe bài giảng “Hãy tìm lại những gì đã mất” của GM Nguyễn Thái Hợp đọc trước hơn 40 ngàn giáo dân ở Nghệ An vào ngày 13/6/2018 (https://youtu.be/fvXT7ZGCBQQ) và cũng đã đọc Lời kêu gọi của GM Thomas Nguyễn Thái Thành, GM phụ tá Địa phận Orange, Hoa Kỳ gửi “tín hữu và đồng hương” ngày 23/6/2018, tức 10 ngày sau bài giảng của GM Nguyễn Thái Hợp.
Xin có vài nhận xét gửi đến các ông.
II- Những điều nói sai sự thật lịch sử và gian dối trong hai bài giảng trên đây
Trong bài nói chuyện “Hãy tìm lại những gì đã mất” của GM Nguyễn Thái Hợp, tôi chú ý đến những phát biểu sau đây:
A. GM Nguyễn Thái Hợp nói “… tìm lại những gì đã mất, đòi lại những gì bị người khác đã chiếm, đã cầm nhầm…” (phút 11:48).
Trên trang “Sứ điệp Chúa đến”, có bài tựa “Cho dù của cải thế gian này có quan trọng biết bao đối với các con, thì những của cải ấy cũng chẳng có giá trị gì. Tuy nhiên, nhiều người đã dành phần lớn cuộc sống của họ để theo đuổi giấc mơ nổi tiếng, giàu có, và thu gom tài sản vật chất cho mình, những thứ có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào”. Vậy GM Nguyễn Thái Hợp, quan trọng của cải đến đỗi kêu gọi mọi người phải “đòi lại” những gì đã mất, có phải là đi ngược với lời Chúa dạy hay không?
Thâm ý của ông GM Hợp trong câu nói này là nói đến việc đòi lại những ruộng đất và các bất động sản khác đã bị chính quyền ta lấy lại trong những năm 1955-1958 (ở miền Bắc). Những thứ này Giáo hội La Mã đã ăn cướp của dân ta trong những năm 1862-1945.
GM Hợp “đòi lại” là nói ngược.
1- Thí dụ như vào năm 1862, lúc liên quân Pháp – Tây Ban Nha mới chiếm 3 tỉnh miền Đông, những châu thành hay tỉnh lỵ đều chưa có một ngôi nhà thờ nào cả, dù là ở vùng ngoại ô. Đây là sự kiện thứ nhất.
2- Giáo hội La Mã cũng không có một thửa đất hay ruộng nào cả. Nếu có, số lượng ruộng đất này cũng rất ít do việc dựa vào quyền lực của chính quyền thời Nguyễn Ánh trong những năm còn kết thân với GM Pigneau de Béhaine (Bá Đa Lộc) mà có.
Sau gần trăm năm cai trị đất nước Việt Nam, đã có biết bao nhiêu ngôi nhà thờ to lớn vĩ đại với tháp chuông cao chót vót, có bao nhiêu ngôi nhà thờ đủ loại, có bao nhiêu chủng viện, bao nhiêu tu viện, bao nhiêu trường đại học, trung học, tiểu học, bao nhiêu nhà thương của Giáo hội La Mã (một số trong những thứ này đã bị tịch thu từ sau năm 1954 ở miền Bắc và sau ngày 30/4/1975) ở miền Nam, và bao nhiêu cơ sở khác vẫn còn thuộc Giáo hội La Mã.
Xin đặt vấn đề như thế này:
1) Phải chăng Giáo hội La Mã đã xuất tiền bạc của Vatican từ La Mã (Rome) đem sang Việt Nam để mua sắm vật liệu, thuê mướn kiến trúc sư vẽ họa đồ, thuê mướn những tay thợ chuyên nghiệp (thợ nề, thợ mộc, điêu khắc gia, thợ sơn, họa sĩ) và thuê mướn nhân công để xây cất hàng ngàn công trình kiến trúc vĩ đại trên đây của riêng Giáo hội La Mã tại Việt Nam?
2) Phải chăng Giáo hội La Mã đã xuất tiền của Vatican từ La Mã (Rome) đem sang Việt Nam để tậu hay mua số lượng ruộng đất trồng trọt cũng như đất đai để thiết lập các cơ sở kinh doanh ở trên toàn thể lãnh thổ Việt Nam mà Giáo hội đã làm chủ vào thời điểm 1945, và ở miền Nam Việt Nam mà Giáo hội làm chủ vào thời điểm 1975?
Ai cũng biết rằng trong những năm 1862-1945, Giáo hội La Mã đã dựa vào quyền lực của chính quyền Bảo hộ Liên minh Pháp – Vatican để cướp đoạt của dân ta mà có. Đây là sự thực được Linh mục Trần Tam Tỉnh ghi lại nơi các trang 76-78 trong sách Thập giá và lưỡi gươm (TP. Hồ Chí Minh. Nxb. Trẻ, 1978).
Ngoài việc dựa vào chính quyền Bảo hộ, Giáo hội La Mã còn sử dụng những con chiên Việt gian làm trung gian để cướp đoạt tài nguyên hay bất động sản của đất nước ta. Nhờ vậy mà Giáo hội La Mã mới có thể có những số lượng ruộng đất khổng lồ và những bất động sản khác như hàng chục ngàn ngôi nhà thờ, các chủng viện, các tu viện, các trường học, các nhà thương và rất nhiều cơ sở khác ở rải rác khắp mọi nơi trên toàn quốc.
Hiện nay, theo thống kê https://vi.wikipedia.org đăng năm 2018, toàn quốc có 26 giáo phận, mỗi giáo phận có cả trăm giáo xứ kê khai, tổng cộng tất cả 3,174 giáo xứ.
Vậy thì, những bất động sản mà Giáo hội cướp đoạt của dân tộc Việt Nam trong những năm từ năm 1862 đã bị chính quyền Việt Nam quốc hữu hóa từ sau năm 1954 cũng chỉ là việc làm công bằng theo châm ngôn “Cái gì của Cezar phải trả lại cho Cezar”.
B. Giám mục Nguyễn Thái Hợp nói: “Chúng ta hãy mở rộng con tim…” (phút 12:48).
Chúng tôi nhận thấy đó chỉ là lời nói một chiều, nghĩa là bảo người nào khác mở rộng con tim để làm theo ý của mình, trong lúc chính mình không làm thế:
1) Bản thân Giáo hội La Mã nói chung đều không những “đã không mở rộng con tim” mà còn dạy các con chiên của họ nhất quyết cưỡng bách những người thuộc các tôn giáo khác phải theo mình.
- Muốn thành hôn với con chiên Ki-tô thì phải từ bỏ tín ngưỡng cổ truyền của gia đình, phải theo đạo Ki-tô thì mới được tiến hành lễ thành hôn.
- Ngày xưa, lúc mà quyền hạn còn rộng lớn, nhà thờ luôn có chiến dịch truy lùng những dân ngoại giáo, bắt họ theo đạo, nếu không thì vu cho họ là phù thủy, là tà giáo.
- Những tòa án dị giáo là bằng chứng của sự dã man và là những vết thẹo tội lỗi không thể quên đối với nhân loại. Thế mà,
- Giai đoạn Cộng sản nổi lên thì nhà thờ lại vận động cả thế giới xem Cộng sản là kẻ thù của nhân loại, làm phòng tuyến chống Cộng sản và chụp mũ những ai chống lại Giáo hội. Hệ lụy của hành động này ở Việt Nam còn sâu đậm và kéo dài cho đến ngày nay, cả trong nước lẫn ngoài nước. Điển hình là những hành động của GM Nguyễn Thái Hợp và các Linh mục Nguyễn Ngọc Nam Phong, Nguyễn Văn Khải, Đặng Hữu Nam, Nguyễn Đình Thục, Nguyễn Duy Tân, Phan Văn Lợi, Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Hữu Lễ…
2) Chịu ảnh hưởng của sách Phép giảng 8 ngày của Linh mục Alexandre De Rhodes, khinh miệt các nền văn hóa khác ở Á Đông như đạo Phật, Lão, Khổng… Linh mục Bùi Đức Sinh cũng gọi những người thuộc tín ngưỡng khác là “man di”. Trong cuốn sách Lịch sử Giáo hội Công giáo – Phần Nhất (Saigon: Chân lý, 1972),
tr. 200-208, ông LM này sử dụng từ “man di” tới 26 lần để nói về các nhóm dân thuộc các tôn giáo khác.
C. Giám mục Nguyễn Thái Hợp nói: “Chúng ta cầu nguyện cho nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay hãy từ bỏ ý thức ngoại lai” (phút 15:00).
Đầu tiên, nghe câu nói này, trên các diễn đàn xã hội như Facebook, thiên hạ cười ầm lên. Trước tiên người ta nhìn vào bộ lễ phục Roma mà ông đang mặc, nghi lễ đạo Chúa mà ông đang làm, hình ảnh Jesus mà ông đang tôn thờ… tất cả đều là tư tưởng và văn hóa ngoại lai.
Chúng tôi hiểu thâm ý của GM Nguyễn Thái Hợp là kêu gọi từ bỏ chủ nghĩa Marx, chống lại nhà cầm quyền.
Thứ nhất: Nói ra câu nói trên đây là tự chứng tỏ rằng, GM Nguyễn Thái Hợp chẳng biết gì về chủ nghĩa Marx cả. Lý do khiến cho ông ở vào tình trạng không biết như vậy là vì đề tài này nằm trong môn lịch sử thế giới. Tại các quốc gia nằm dưới quyền kiểm soát của Giáo hội La Mã như ở miền Nam Việt Nam trong những năm 1954-1975, môn học này bị cấm ngặt, không được đưa vào trong chương trình học ở bậc trung học cũng như ở bậc đại học. [Nguyễn Hiến Lê, Đời viết văn của tôi (Westminster, CA 1988), tr. 99-10, Hồi kí Nguyễn Hiến Lê (TP. Hồ Chí Minh. Nxb. Văn học, 1993), tr 354-356]. Vì thế mà GM Nguyễn Thái Hợp cũng như những người đồng nghiệp, những người đồng đạo với ông nói riêng và tất cả người Việt Nam sinh ra, lớn lên và tiếp nhận sở học ở miền Nam Việt Nam trong những năm 1954-1975 nói chung đều không biết gì về chủ nghĩa này và rất nhiều điều khác.
Chủ nghĩa Marx là do hai ông Karl Marx và ông Friederick Engels (1820-1895) nêu lên trong bản Tuyên ngôn Cộng sản công bố vào năm 1848. Bản Tuyên ngôn này có chủ đích xóa bỏ tình trạng bất công và mâu thuẫn về chính trị cũng như về kinh tế. Đại khối dân nghèo lao động làm việc quần quật từ 14 hay 15 giờ một ngày, một tuần 6 ngày, và tuần nào cũng như tuần nào đều phải làm như vậy mà vẫn phải sống trong cảnh đói lạnh, cơ cực nghèo khổ.
Hồi thế kỷ XVIII và XIX, và ở Việt Nam trong những năm Liên minh xâm lược Pháp – Vatican thống trị nước ta gần một thế kỷ, giới lao động phải làm việc tới 12 giờ một ngày, có khi nhiều giờ hơn và hoàn toàn không được hưởng những quyền lợi nào cả.
Trong khi đó, nhóm thiểu số dựa vào thế lực nhà thờ cấu kết với nhà nước độc quyền nắm hết các phương tiện sản xuất trong xã hội để bóc lột tối đa giai cấp bị trị, đặc biệt là giai cấp lao động. Như vậy giai cấp thống trị mới có thể sống đời vương giả trong những lâu đài, dinh thự xa hoa tráng lệ, ăn chơi phè phỡn trên mồ hôi nước mắt của giới lao động nghèo nàn khốn khổ.
Nhờ có hai ông Marx, Engels mà các nhà chính khách yêu nước mới thành công trong việc tranh đấu cho quyền lợi của giới lao động và dân nghèo chống lại những hành động bóc lột của giới tư bản (hồi thế kỷ XVIII và XIX).
Ngày nay, chính quyền của hầu hết các quốc gia trên thế giới, kể cả các nước tư bản như Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Đức, hay các nước dù có độc tài hay chuyên chế toàn trị đến đâu đi nữa cũng đều đã ban hành các đạo luật về lao động với những điều khoản bảo vệ quyền lợi và nâng cao đời sống của giới lao động theo đúng như hai ông Marx và Engels đã đòi hỏi.
Ai cũng biết rằng, ngày nay tất cả mọi người trong giới lao động, bất kể là trí thức hay chân tay, công chức hay công nhân viên của bất kỳ công ty kinh doanh tư nhân nào cũng đều qui định chế độ làm việc như sau:
1/ Chỉ phải làm có 8 giờ một ngày hay 40 giờ một tuần (nếu làm thêm thì được tính tiền phụ trội).
2/ Mỗi năm được nghỉ xả hơi từ 2 tuần đến một tháng hay nhiều hơn để cùng với gia đình đi đây đi đó (annualy leaves) mà vẫn được hưởng tiền công hay tiền lương đầy đủ.
3/ Được quyền nghỉ khoảng 10 ngày hay nhiều hơn cho trường hợp đau yếu (sick leaves) mà vẫn được hưởng tiền công hay tiền lương đầy đủ.
4/ Được hưởng tiền bồi thường tai nạn lao động.
5/ Được hưởng tiền hưu trí khi đến tuổi về hưu.
6/ Được hưởng tiền cấp dưỡng nếu chẳng may rơi vào trường hợp không thể làm việc để mưu sinh và khi ở vào tuổi già yếu.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây: Là người có nhân tính đều phải biết ơn những người đã dành cả cuộc đời để tranh đấu cho lý tưởng cao đẹp này, trong đó hai ông Marx và Engels là những người có công đầu và lớn nhất.
Từ đầu thập niên 1940, Đảng Cộng sản Việt Nam và Mặt trận Việt Minh đã khôn khéo sử dụng sự hấp dẫn của chủ nghĩa Marx để huy động và lôi cuốn được toàn thể nhân dân đứng lên cùng chung sức đánh đuổi liên minh giặc cướp nước này để giành lại chủ quyền độc lập cho dân tộc, và họ đã thành công, trong khi các bậc tiền nhân ta trong các thế hệ 1862-1940 thất bại.
Như vậy, rõ ràng hai ông Marx và Engels hay chủ nghĩa cộng sản là ân nhân của tất cả mọi thành phần lao động trên thế giới, trong đó có các giáo dân đáng thương của ông. Ấy thế mà ông không những đã không tỏ lòng biết ơn họ mà lại còn thù ghét chủ nghĩa Marx đến tận xương tận tủy.
Trong lúc đó, các đối tượng được thờ kính của các tôn giáo Á Đông là những ân nhân của nhân loại đã có công biên soạn những phương cách xử thế để cho người đời sống với nhau (1) bằng lý lẽ công bằng vừa mắt ta ra mắt người, không cưỡng bách người khác phải làm những gì theo ý mình (kỷ sở bất dục, và thi ư nhân), (2) bằng lòng nhân ái coi người trong thiên hạ như anh em một nhà (Tứ hải giai huynh đệ), (3) bằng tinh thần “yêu chuộng hòa bình” (dĩ hòa vi quý), (4) bằng lòng nhân từ, và đại lượng, lượng cả bao dung, “có thương kẻ dưới mới là người trên”…
Vậy những hành động thờ phượng các đấng đối tượng của người dân Á Đông không hề có ý đồ kính thờ để cầu xin được Cứu Rỗi (vị kỷ và ích kỷ).
D. Giám mục Nguyễn Thái Hợp nói: “Hãy cầu nguyện cho nước Việt Nam được độc lập…” (phút 19:39 -20:32).
Thật là hết sức nực cười! Suốt chiều dài trăm năm nô lệ giặc Tây, tức là thời kỳ Việt Nam dưới ách thống trị của Liên minh giặc Pháp – Vatican, dân ta bị bóc lột đến tận xương tủy. Vì thế mà chỉ mấy tháng đầu xuân năm Ất Dậu 1945, con số người chết đói lên đến 2 triệu người. Thế mà không ai nghe thấy mấy ông giám mục hay linh mục nào kêu gọi giáo dân “cầu nguyện” cho đất nước Việt Nam được độc lập. Không những thế, giới tu sĩ Ca-tô áo chùng đen và tập thể con chiên của ông còn hồ hởi đi theo giặc, chỉ đường dẫn lối cho giặc, tiếp tay cho giặc đánh chiếm Việt Nam và theo chân giặc trong các cuộc hành quân để giết người bừa bãi, đốt nhà, thiêu rụi miếu, đền, đình, chùa, hãm hiếp đàn bà con gái và cướp của, lấy đi những gì có thể mang đi được.
Ngày nay, đất nước ta đã được độc lập hoàn toàn và được gần như toàn thể gần 200 hội viên của tổ chức Liên hiệp quốc công nhận, quốc kỳ Việt Nam đã và đang ngạo nghễ tung bay sánh cùng với gần 200 quốc kỳ của tất cả các thành viên khác của tổ chức quốc tế này. Ấy thế mà giữa thanh thiên bạch nhật, đứng trước hàng chục ngàn con chiên và hàng triệu người theo dõi qua Youtube “https://youtu.be/fvXT7ZGCBQQ”, Giám mục Nguyễn Thái Hợp lại dám mở miệng kêu gọi đàn chiên của ông “Hãy cầu nguyện cho nước Việt Nam được độc lập…”. Thật là khôi hài và ngược ngạo hết sức!
Tôi nhớ lại chuyện gần đây, một anh chàng trẻ tuổi tên là Việt Khang, vì lý do nào đó, cải đạo theo Ca-tô giáo. Anh ta liền sáng tác những bài hát cũng có lời lẽ ngược đời như “Việt Nam tôi đâu?”. Trên diễn đàn thư tín đọc ở trang nhà sachhiem.net, ông Trần Quang Diệu có phản bác lại một câu đích đáng như sau:
“Phải chi hồi sau năm 1885 khi Vua Hàm Nghi xuất bôn trốn vào rừng và ra Hịch Cần Vương, chạy dài đến ngày 7.5.1954 mà có người sáng tác nhạc, hỏi “Việt Nam tôi đâu?…” thì nó quý biết bao nhiêu?”.
(Còn tiếp một kỳ)
GS. Nguyễn Mạnh Quang
(http://sachhiem.net/NMQ/NMQ99.php 28-Sep-2018)
Tuần Báo Văn Nghệ TP.HCM số 520

Thư ngỏ của giám mục Nguyễn Thái Hợp và Nguyễn Thành Thái: Lợi dụng luật An ninh mạng để diễn trò (Kỳ 2)

Mấy năm gần đây hiện tượng có nhiều linh mục hoạt động chống đối chính quyền nổi lên rất nhiều. Lợi dụng các sự cố tiêu cực của đất nước, hoặc tình trạng căng thẳng rối ren bên ngoài, các linh mục lại hoạt động mạnh hơn, những bài giảng mạnh bạo hơn, kết nối những thành phần chính trị đối kháng trong và ngoài nước để tạo thêm thế lực.

Những linh mục này ngày càng trơ trẽn can thiệp vào chính trị, không cần biết giới hạn của tự do tôn giáo là ở đâu. Họ tự xem họ là các lãnh chúa địa phương, xem nhà thờ là diễn đàn chính trị, xem giáo dân là những lực lượng quân đội của họ.
Các bài giảng trong các thánh lễ gần đây lúc nào cũng trực tiếp hay gián tiếp kích động giáo dân liều mạng để chống chính quyền. Chúng tôi không thể kể hết những trường hợp xảy ra nhiều lần ở nhà thờ dcct hay các vụ lấn đất, biểu tình ăn vạ ở vài giáo xứ.
Do đó, chúng tôi chỉ chọn một vài điểm trong 2 bài giảng tiêu biểu, một của giám  mục Nguyễn Thái Hợp, và của Gm Nguyễn Thái Thành, cách nhau 10 ngày (Sau vụ tổng biểu tình 10 và 11 tháng 6/2018 vừa qua) và mời Gs Nguyễn Mạnh Quang nhận xét. (sh).

Kỳ 2: Lợi dụng luật An ninh mạng để diễn trò 


Trò 'thư ngỏ' của linh mục Nguyễn Thái Hợp (Ảnh Thành Nam/dautruongdanchu.blogspot.com)



E. Lá thư đề ngày 23/6/2018 của GM Nguyễn Thái Thành gửi các anh chị em tín hữu Ca-tô, và đồng hương. Trong thư đó chúng tôi chú ý đến 3 điều mà ông GM này nói ẩu, nói bậy:
1. “Luật Đặc khu Kinh tế chỉ là bình phong để che đậy và hợp thức hóa hành vi bán nước từng phần của Đảng CSVN lâu nay…”.
2. “Luật An ninh mạng chính là vũ khí tinh vi của chế độ để bóp chết thông tin, che mắt, bịt miệng, và tước đi quyền tự do ngôn luận của người dân”.
Rồi ông kêu gọi:
3. “Riêng các bạn trẻ, tôi tha thiết mong các bạn đừng quên cội nguồn của mình… Nếu các bạn thờ ơ vô cảm, đến khi nước mất nhà tan, các bạn sẽ trở thành người mất gốc, vô tổ quốc!… Hãy mạnh dạn kết nối với những bạn trẻ trong nước qua việc cầu nguyện, thông tin trên mạng internet và tiếp tay đóng góp tài năng của mình, cùng nhau biểu dương sức mạnh của tuổi trẻ, dấn thân đáp lời sông núi, bảo vệ quê cha đất tổ, và giành lại tự do, dân chủ và nhân quyền cho quê hương Việt Nam”.
NMQ: Tôi choáng váng nghe những lời kêu gọi trên đây từ cửa miệng một ông GM Ca-tô Rô-ma giáo cả đời chỉ biết trông cậy vào “quyền năng Thiên Chúa” và học thuộc những câu dụ đạo, nói láo để dạy lại các linh mục, làm sao để mở mang nước Chúa.
Tương ứng với các lời kêu gọi trên xin thưa với ông như sau:
Câu 1) Về Luật Đặc khu, ông “tố Cộng” dựa trên tin tức của các trang mạng chống Cộng với mệnh đề: “… hợp thức hóa hành vi bán nước từng phần của Đảng CSVN lâu nay”. Ông nói giống như con vẹt mới học nói. Về những luận điệu này, ông khỏi phải đem vào nhà thờ lặp lại, các con chiên của ông đã nghe trên mạng trước ông rồi. Để phản biện, xin ông đọc bài “Linh mục thì biết gì về Đặc khu Kinh tế mà hô hào biểu tình – Chỉ phá hoại là giỏi thôi” của FB Lê Thanh Nhàn để nghe dân Việt Nam bình nghị.
Câu 2) Về Luật An ninh mạng, ông cũng bắt chước các đài chống Cộng nhắm mắt há miệng kêu gọi:
“tước đi quyền tự do ngôn luận của người dân”.
Ông có biết đó là tấm khiên pháp lý của nhiều quốc gia? (xin đọc).
Thế giới ai cũng biết tai hại của vấn đề tin tức và mã độc hại phát tán trên không gian mạng ngày càng nhiều. Hiện nay trên thế giới, có 138 quốc gia đã ban hành Luật An ninh mạng rồi (xin đọc), gồm cả các quốc gia văn minh như Đức (từ năm 2015), Singapore (từ năm 2017). Năm 2011, chính Tổng thống Hoa Kỳ Obama đã đề xuất nhiều dự luật về An ninh mạng.
Tại sao hễ Việt Nam làm điều gì, dù cũng giống như các quốc gia khác, cũng đều bị các ông diễn dịch ra xấu và chống đối?
Câu 3) Về cụm từ “đừng quên cội nguồn của mình”, tôi nghe mà sững sờ. Ông bắt đầu biết cội nguồn của ông từ lúc nào? Ông muốn nói cội nguồn như Quốc tổ Hùng Vương hay ông muốn nói ông tổ Abraham của con chiên Ki-tô bên Do Thái, hay ông muốn nói Vatican ở Rome?
Thưa các vị giám mục, linh mục, và tất cả những ai có cùng luận điệu với quí ông.
Trong hơn 30 năm qua, tôi đã sưu tầm được hàng rừng tài liệu nói về văn hóa nói và hành động ngược ngạo trong đạo Ki-tô.
Ngoài cái chức vụ và quyền lực của một giám mục cai quản (hay phụ tá) một “đặc khu con chiên” của quốc gia Vatican ở ngoài lãnh thổ Việt Nam, và ngoài những lời phán dạy của Giáo hội La Mã cũng với cái mớ kiến thức về thần học “đầy hoang tưởng” và “tán hươu tán vượn” ra, kiến thức của các ông không hơn gì kiến thức của một em bé học sinh bậc tiểu học, và các ông không những chẳng làm được cái gì có ích cho xã hội loài người mà lại còn là hạng người ăn bám xã hội.
Viết đến đây, tôi không khỏi nhớ đến vở kịch “Le Marriage de Figaro” trong đó có một đoạn mà kịch sĩ Beaumarchais đã diễn xuất rất tuyệt vời để nói về loại người dốt nát, ăn bám xã hội mà lại có quyền lực như các ông:
“Bởi vì ông là một quý tộc, nên ông vội tưởng ông là một đại thiên tài. Chức tước, tiền của, địa vị, ngựa xe, tất cả những cái đó đã khiến ông hãnh diện! Nhưng quả thực, ông đã làm gì để xứng đáng với các thứ tốt đẹp đó? Ông chỉ làm có một chuyện là lọt lòng mẹ ra mà thôi” – Nghiêm Xuân Hồng, Cách mạng và hành động (Sàigòn: Quan điểm, 1964), tr.22.
III- Tư thế của quốc gia Vatican, giới tu sĩ, và con chiên đối với đất nước và dân tộc Việt Nam
Thưa các ông,
1- Trong thực tế, Vatican có đủ các điều kiện của một quốc gia với 3 yếu tố: dân số: 900, lãnh thổ: 0.2 mile vuông hay 0.4 cây số vuông, chính quyền: Theo chế độ tăng lữ quân chủ chuyên chế trung ương tập quyền (Monarchial sacerdotal) và quốc hiệu là Vatican. (Theo Rand McNally, World Fascs & Maps, 1995 Edtition, published by RandMcNally & Company, tr. 208).
2- Như đã trình bày trong rất nhiều lần ở nhiều bài viết cũng như bài nói, chúng tôi đã chứng minh rằng quốc gia Vatican (với sự tiếp tay tích cực của ông cha các ông) đã liên tục gây ra hàng rừng tội ác chống đất nước Việt Nam trong mấy thế kỷ vừa qua. Như vậy có nghĩa là quốc gia Vatican của các ông và chính các ông là những tên tội đồ trời không dung đất không tha đối với đất nước và dân tộc Việt Nam chúng tôi.
Hơn thế nữa, trong thực tế, tất cả con chiên người Việt thực sự đều là những người mang quốc tịch Vatican mà đại đa số sống trong một khu vực biệt lập, tách rời ra khỏi đại khối dân tộc. Những khu vực này được Giáo hội La Mã gọi là “xóm đạo”, “làng đạo”, “họ đạo” hay “giáo khu”. Dù dùng danh xưng như thế nào đi nữa, thì trong thực tế, các khu vực đặc biệt như vậy phải được gọi là “đặc khu con chiên” thì mới đúng cái bản chất của nó. Đúng vậy, vì rằng:
 Về phương diện quyền lực hành chánh:
Đối với con chiên trong “các trại chăn chiên” dưới quyền quản nhiệm của các linh mục, quyền lực và uy quyền của các ông linh mục này còn lớn hơn các ông chủ tịch xã, chủ tịch huyện, chủ tịch tỉnh tại địa phương trong vùng.
 Về phương diện luật pháp và tư pháp:
Các con chiên đều chỉ biết thượng tôn “luật đạo” hay “niềm tin tôn giáo” và khinh thường luật pháp của chính quyền Việt Nam hiện nay. Họ cũng coi thường các truyền thống văn hóa cổ truyền của dân tộc. Bằng chứng là các linh mục Dòng Cứu Thế dùng lời lẽ ngang ngược (coi giáo luật đứng trên luật pháp Việt Nam) trong lá thư phúc đáp gửi ông Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Thành phố Hà Nội đề ngày 19/12/2008.
Khi có chuyện gì cần phải phân giải phải trái (xử kiện) về một vấn đề gì thì họ đồng lòng đem vấn đề này đến văn phòng vị linh mục quản nhiệm “đặc khu con chiên” để cho ông ta phân xử, chứ không đưa ra tòa án của chính quyền thế tục tại địa phương phân xử.
 Về phương diện giáo dục:
Các con chiên sống trong các “đặc khu con chiên” hay trong “trại chăn chiên” cũng như các con chiên khác sống lẻ tẻ ở các thị trấn hay thành phố đều được dạy dỗ theo chính sách giáo dục đặc biệt (hoàn toàn khác hẳn với chương trình giáo dục của đại khối dân tộc) để cấy vào đầu óc học sinh những lời phán dạy cực kỳ lưu manh của giáo triều Vatican mà chúng tôi đã nói rõ trong các tác phẩm của chúng tôi đã được phổ biến trên trang nhà sachhhiem.net. Sự kiện này được sách sử nói rõ ràng như sau:
“Giáo hội cần có một nền giáo dục Công giáo độc lập như một môi trường thiết yếu, không những để truyền bá giáo lý mà còn để đào tạo thanh thiếu niên theo tinh thần Công giáo” – Lý Chánh Trung, Tôn giáo và Dân tộc (Sàigòn: Lửa Thiêng, 1973), tr. 66.
Cũng nên biết, các cụm từ “đào tạo thanh thiếu niên theo tinh thần Công giáo” cũng giống như các cụm từ “sống theo lương tâm “Công giáo”, “sống theo đức tin Ki-tô”, chỉ là bức bình phong, những “thuật ngữ ” được giáo triều Vatican sử dụng để che đậy chủ trương đế quốc thống trị toàn cầu, và chính sách bất khoan dung đối với bất kỳ nhóm dân nào nằm dưới quyền kiểm soát của giáo triều Vatican.
Chúng tôi cũng đã trình bày về ý nghĩa đặc biệt của các cụm từ như “lương tâm Công giáo” trong một bài nói chuyện trước (xem https://www.youtube.com/watch?v=1vBmXl4bIBo)
IV- Kết luận
Thưa các ông, phần trình bày trên đây cho thấy rõ:
1- Trong thực tế, các ông và tập thể con chiên của các ông đều là những người mang quốc tịch Vatican và là “kiều dân Vatican” sinh sống ở Việt Nam. Tuy rằng sống ở Việt Nam, nhưng tập thể các ông không những đã không chịu phục vụ cho quyền lợi tối thượng của đất nước Việt Nam mà còn tìm đủ cả trăm phương ngàn kế để đánh phá đất nước Việt Nam từ giữa thế kỷ XVII cho đến ngày nay. Các ông tìm đủ cơ hội để chống đến cùng bất kỳ chính quyền Việt Nam nào không chịu khuất phục giáo triều Vatican.
2- Không những thế, các ông còn luôn luôn có những hành động phỉ báng truyền thống tôn vinh và kính thờ các vị anh hùng đã có đại công nghiệp với đất nước Việt Nam như các Vua Hùng, Hai Bà Trưng, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Trần Quang Khải, Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Quang Trung, Ngô Thời Nhiệm, Bùi Thị Xuân, Nguyễn Tri Phương, Đinh Công Tráng, Hoàng Hoa Thám, Nguyễn Thái Học, Phan Đình Phùng, Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu, Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng…
3- Riêng về cá nhân các ông lại còn là viên chức cao cấp của quốc gia Vatican, một quốc gia thù địch của đất nước và dân tộc Việt Nam trong suốt chiều dài lịch sử giữa thế kỷ XVII cho đến ngày nay.
Như vậy, lẽ dĩ nhiên là quốc gia Vatican và các ông đều không có tư cách gì để bàn luận, phê bình hay chỉ trích những công việc chính trị của nước Việt Nam chúng tôi, và lại càng không có tư cách cầu xin Chúa của các ông giúp cho chính quyền Việt Nam chúng tôi sẽ hành động theo ý muốn của quốc gia Vatican và của các ông.
Thiết nghĩ các ông cũng thừa biết rằng, ở trên cõi đời này “Có vay thì có trả” và “Gieo nhân nào thì gặt quả đó”. Cái nhân gieo giống thì nhỏ nhưng cái quả phải trả thì rất lớn!
Không biết các ông có còn nhớ không? Cách đây không lâu, đương kim Giáo hoàng Francis đã ba hay bốn lần than vãn về vấn đề những “kiều dân Vatican người Trung Đông” đang phải nhận lãnh “những cái quả” mà ngày xưa tổ tiên, ông cha họ đã gieo rắc cái nhân Ki-tô giáo gồm phỉnh gạt và bạo lực trên đất nước họ.
Trong bài viết có nhan đề là “Thư ngỏ gửi Giáo hoàng Francis về việc bách hại người Ki-tô giáo ở Trung Đông” đề ngày 9/9/2015 (http://sachhiem.net/NMQ/NMQ56.php), chúng tôi có nhắc lại những lời than vãn của Giáo hoàng Francis đối với những hành động trả đũa của dân Hồi giáo ở Trung Đông đối với Ki-tô giáo như thế nào. Đọc rồi, các ông sẽ thấy chính quyền và nhân dân Việt Nam chúng tôi rất nhân từ và cao thượng. Có thể đó là vì dân Việt vẫn còn chịu ảnh hưởng sâu nặng của đạo Nhân trong Khổng giáo và lòng từ bi của nhà Phật.
Nhưng không phải vì thế mà các ông cho rằng nhân dân chúng tôi nhu nhược hay ngu ngốc. Các ông nên nhớ rằng:
1/ Nếu chính quyền Việt Nam hiện nay và dân tộc chúng tôi nhu nhược thì làm sao đất nước chúng tôi tạo nên chiến thắng Điện Biên Phủ vào ngày 7/5/1954 khiến cho quan thầy người Pháp của các ông phải công nhận chủ quyền độc lập của dân tộc Việt Nam và rút quân về nước?
2/ Nếu chính quyền Việt Nam hiện nay và dân tộc chúng tôi nhu nhược và “hèn với giặc và ác với dân” thì làm sao đất nước chúng tôi tạo nên chiến thắng ngày 30/4/1975 khiến cho quan thầy người Mỹ của các ông phải cuốn cờ ra đi để rồi các ông nỏ mồm la lối rằng người Mỹ đã phản bội các ông?
Nêu lên hai sự kiện trên đây để các ông thấy rằng, chính quyền Việt Nam và dân tộc Việt Nam chúng tôi không những không nhu nhược, không hèn với giặc hay ác với dân, mà còn vừa cao thượng vừa kiên trì cho đến khi không còn kiên nhẫn được nữa. Tôi thành thật khuyên các ông đừng chờ đến tình trạng “hối bất cập”.
Trên đây là mấy lời chân thành của cá nhân tôi, thiết tha mong được các ông chú ý và suy nghĩ để mà hành xử sao cho xứng hợp với con người có kiến thức và có văn hóa của thời đại tin học như ngày nay!
Trân trọng!
California, ngày 1/8/2018
GS. Nguyễn Mạnh Quang
(http://sachhiem.net/NMQ/NMQ99.php 28-Sep-2018)
Tuần Báo Văn Nghệ TP.HCM số 521

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2018

Lại một tiêu chuẩn kép của nền dân chủ Mỹ
Sau khi cấp thẻ xanh cho bố mẹ vợ trở thành công dân Mỹ nhờ sự bảo lãnh của con gái Melania Trump theo diện đoàn tụ gia đình. Tổng thống Donald Trump thúc đẩy bỏ luật ‘sinh ra ở Mỹ có quốc tịch Mỹ’, chấm dứt chương trình quay xổ số thẻ xanh  cấp visa định cư chọn ngẫu nhiên 55.000 người nhập cư nước ngoài mỗi năm; siết chặt các chương trình đoàn tụ gia đình hay còn gọi là "nhập cư dây chuyền"; xóa bỏ các diện bảo lãnh 'ăn theo' như anh chị em, ... là những người  bà con thân nhân ở Mỹ

https://baotintuc.vn/the-gioi/bo-me-vo-tong-thong-trump-cuoi-cung-da-duoc-nhap-quoc-tich-my-20180810101112932.htm

Phải chăng là xử oan

(Trọng Nghĩa)
Trên các trang mạng mấy ngày nay lại rộ lên các tin bài về sự việc giáo sư Chu Hảo bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng đề nghị kỷ luật. Lần qua các trang, đọc từng bài viêt, tôi thực sự có rất nhiều cảm xúc. Có những tác giả chưa hiểu rõ, chưa biết rõ nội tình thì lên tiếng với góc nhìn khá chủ quan, thậm chí trách cứ, phản đối, cho rằng Trung ương xử lý không đúng. Cũng có tác giả lợi dụng việc này để giật tít cũng khá nổi bật, làm cho nhiều người đổ xô vào tìm đọc như một món ăn mới lạ.
Nổi trội trong vô vàn bài viết về chủ để trên phải kể đến bài viết “Tại sao vụ kỷ luật Giáo sư Chu Hảo “nổ lớn” của tác giả Lý Thái Hùng trên trang Chân Trời Mới, có viết rằng “…Riêng đối với việc kiểm tra những vi phạm của Giáo sư Chu Hảo… đối với công luận thì đây là yếu tố bất ngờ…việc kỷ luật Giáo sư Chu Hảo không phải là một “kiểm tra vi phạm” bình thường, mà phải coi đây là trận chiến mới mà ông Trọng và phe nhóm đang chuẩn bị triệt hạ những mầm phản kháng trong giới trí thức, nhà văn nhà báo, sau khi đã thu tóm trong tay quyền kiểm soát đảng và nhà nước …”. Đúng là những thông tin này cần phải được làm rõ hơn để mọi người có thêm cách nhìn nhận phù hợp và khách quan.
Trước hết, nói về giáo sư Chu Hảo, chắc ít người biết thông tin về ông. Tôi may mắn hơn nhiều người bởi tôi là người cùng quê. Hồi trước cứ hễ nhắc đến ông thì người dân quê tôi ai cũng tự hào, bởi có một người con của quê hương được học hành đến nơi đến chốn, và trưởng thành, được Đảng, Nhà nước giao trọng trách lớn với biết bao niềm mến mộ, tin tưởng được gửi gắm trong đó.
Sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng, ông nội là nhà nho yêu nước chống thực dân Pháp; cha là Cụ Chu Đình Xương, là người sớm hoạt động cách mạng, theo phong trào Mặt trận bình dân do Đảng lãnh đạo. Thời tiền khởi nghĩa, Cụ đã vận động, tuyên truyền, giác ngộ cho nhân dân địa phương, gây dựng cơ sở cách mạng ở các phủ, huyện tạo thành thế liên hoàn. Cụ từng bị thực dân Pháp bắt giam. Cụ giỏi tiếng Pháp và giỏi võ, được Đảng, Bác Hồ tin tưởng, giao trọng trách. Cách mạng Tháng Tám thành công, Cụ được Đảng giao bảo vệ Chủ tịch Hồ Chí Minh và các thành viên Chính phủ lâm thời cùng hàng vạn quần chúng tham dự lễ Độc lập. Sau đó được Đảng cử làm Giám đốc Sở Liêm phóng Bắc Bộ, rồi Giám đốc Sở Công an Bắc Bộ; Giám đốc Công an Liên khu V, kiêm ủy viên Tòa án quân sự Liên khu V; Trưởng phòng 4 Bộ Nội vụ (nay là Bộ Công an)…
Nói như vậy để thấy được ông Chu Hảo may mắn được sinh ra, lớn lên trong một gia đình giàu truyền thống cách mạng, được người cha của mình nuôi dưỡng, truyền nhiệt huyết yêu nước từ nhỏ, vì thế chắc chắn rằng ông được ảnh hưởng rất sâu sắc về lòng yêu nước. Ông được Đảng, nhà nước quan tâm cử đi đào tạo ở nước ngoài đạt được học hàm học vị ở nước ngoài. Trở về tổ quốc, ông phát huy được khả năng, được Đảng, Nhà nước tin tưởng giao trọng trách, là Thứ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ. Ông cũng đã có nhiều công lao đóng góp cho nền khoa học, công nghệ và hoạt động đối ngoại của đất nước, được nhân dân ghi nhận. Ai cũng nghĩ đơn giản như tôi, rằng với một con người cao niên, có tầm trí tuệ, từng ở một vị trí cấp cao như thế, được đào tạo bài bản như thế và được ảnh hưởng bởi một gia đình, dòng tộc có truyền thống yêu nước, có công với cách mạng như thế thì làm sao có thể “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” hoặc đi ngược lại với đường lối cách mạng, làm ảnh hưởng đến Đảng, đến dân tộc được. Lẽ ra chính ông phải là người tiên phong trong cuộc cách mạng đổi mới đất nước, giữ gìn và làm vẻ vang thêm truyền thống mà ông cha mình đã đổ máu gây dựng nên mới đúng. Trước đây ông là con người cương trực, quyết đoán và chuẩn mực, nhưng dần dà ông dường như bị cuốn theo trào lưu được một nhóm người trong đó có cả những người đã từng bị kỷ luật, bất mãn do không đạt được vị trí cao trong xã hội. Có những người không hiểu sao họ lấy đâu ra rất nhiều tiền để hoạt động, hay tụ tập, đàm đạo, vận động người có chức sắc tham gia với mục đích phản đối chính sách, chủ trương, đường lối của Đảng, của Nhà nước, thậm chí đòi phải thành lập nhà nước theo một thể chế chính trị khác, rồi phải có nhiều đảng, nhiều tổ chức công đoàn tham gia; bài xích chế độ ta hiện nay, nói xấu Đảng Cộng sản. Và ông Chu Hảo là một người tích cực trong nhóm đó.
Tôi thấy thật tiếc, bởi là một đảng viên, hơn nữa từng là một cán bộ lãnh đạo cấp cao, hẳn ông không thể không biết các quy định về những điều mà tổ chức đảng đã quy định; tôi tin rằng ông hiểu rõ Điều lệ Đảng và các quy định của Đảng hơn nhiều đảng viên khác; nhất là quy định về những điều đảng viên không được làm. Tuy vậy trong thời gian nhiều năm qua, chính ông vi phạm nhiều lần các quy định đó. Nếu thống kê từ 2011 đến nay, ông Chu Hảo đã tham gia ký tên, soạn thảo 7 kiến nghị, thư ngỏ với nhiều nội dung chưa đúng, không phù hợp, trái với đường lối, quan điểm của Đảng và Nhà nước. Năm 2013, ông Chu Hảo tham gia nhóm nhân sĩ trí thức kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 với đề xuất bỏ Điều 4 về quyền lãnh đạo của Đảng. Năm 2015 ông tiếp tục tham gia ký thư ngỏ gửi Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI cho rằng, sự phát triển của đất nước bị kìm hãm chủ yếu là do Đảng… Ông còn thường xuyên trả lời phỏng vấn các đài, báo nước ngoài trên những bài viết có nội dung chống cộng sản, chống phá Đảng, Nhà nước ta, gây ảnh hưởng lớn đến uy tín của quốc gia, tạo cơ hội cho các đối tượng, thế lực chống phá tăng cường các hoạt động chính trị nhằm vào chế độ, kích động những kẻ cơ hội tuyên truyền, lôi kéo một số người dân làm trái với chủ trương đổi mới đất nước, tạo đà cho nhóm người chuyên đi nhận tiền tài trợ của các nhóm phản động để về mua chuộc người dân đi biểu tình, phản đối những chính sách phát triển đất nước, ảnh hưởng đến niềm tin của nhân dân với Đảng, nhà nước. 
Có thể khẳng định rằng, ông Chu Hảo đã tự mình từ bỏ lý tưởng cách mạng, từ bỏ hàng ngũ đảng, không còn xứng đáng là đảng viên cộng sản. Những biểu hiện về động cơ, việc làm của ông được báo chí đã nêu không ít, và cũng có nhiều người ngạc nhiên, một người như ông mà có động cơ ấy, mục đích ấy là không thỏa đáng. Hơn nữa ông đã đi ngược lại với những gì ông cha mình đã hy sinh để cùng với cả dân tộc này giành giữ được. Đặc biệt, đã là đảng viên phải thực hiện đúng nguyên tắc của tổ chức Đảng, không được làm trái, nói trái, vi phạm các quy định. Và khi có vi phạm thì đương nhiên phải bị xử lý. Trên thực tế bất kỳ ai khi tham gia tổ chức nào cũng đều phải tuân thủ những nguyên tắc, điều lệ, quy định của tổ chức đó, nếu vi phạm thì bị xử lý, và không xứng đáng thì cho ra khỏi tổ chức. Sự lạc hướng, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” của ông Chu Hảo thì công luận cũng đã biết từ nhiều năm nay, công luận đều biết, trong đó khá nhiều đảng viên, đội ngũ trí thức vừa trách giận, vừa tiếc cho một người cao niên có tầm ảnh hưởng như ông mà cũng bị lung lạc. Vì thế đúng ra ông Chu Hảo phải bị xử lý từ lâu rồi, nhưng bởi vì Đảng, Nhà nước luôn tôn trọng đội ngũ trí thức, cân nhắc, thận trọng, xem xét toàn diện khi xử lý những vụ việc liên quan tới những trí thức có ảnh hưởng nhất định trong đời sống xã hội, vì thế ngày 25/10 vừa rồi thì Ủy ban Kiểm tra Trung ương mới ra thông báo về những sai phạm nghiêm trọng của ông Chu Hảo. Không phải như thông tin “…Riêng đối với việc kiểm tra những vi phạm của Giáo sư Chu Hảo… đối với công luận thì đây là yếu tố bất ngờ…” như tác giả Lý Thái Hùng nêu trong bài viết.
Tôi cho rằng khi không giữ vững được tư tưởng, giữ vững được lời hứa trung thành với Đảng thì một Đảng viên “tự diễn biến” tự ra khỏi Đảng là sự thất bại của chính đảng viên đó, và thực sự tiếc nuối khi một đồng chí của mình phải đưa ra xem xét kỷ luật. Trong bối cảnh đất nước trên con đường đổi mới và hội nhập, cũng là thời cơ để các đối tượng cơ hội chính trị lợi dụng, tung lên các trang mạng nhiều bài viết không phải vì sự phát triển và ổn định của đất nước, mà để nổi danh, móc nối, lôi kéo một số phần tử xấu, những đối tượng bất mãn chế độ ở trong nước để phá hoại, làm ra nhiều tài liệu chống phá Nhà nước, phỉ báng chính quyền, tuyên truyền kích động nhân dân, công khai đòi lật đổ chế độ, kêu gọi nước ngoài can thiệp vào nội bộ Việt Nam. Chúng tập trung lôi kéo nhân sĩ trí thức, bởi đây là thành phần có ảnh hưởng lớn rong xã hội, cũng là đối tượng dễ tiếp cận nhất, thông qua các hình thức đầu tư đào tạo, khoa học công nghệ, hoạt động nghệ thuật,… Do đó một số trí thức, nhà văn, nhà báo, và ông Chu Hảo cũng đã bị rơi vào vòng xoáy đó và cố tình tổ chức nhiều hoạt động trái với quy định của Đảng, Nhà nước.