Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

*Bài thơ của tác giả Trần Ái Quốc




Cô giáo hỏi, đất nước sẽ về đâu?
Bốn ngàn năm tuổi mà dân không chịu lớn,
Tôi ngẫm nghĩ thấy đau vô cùng tận
Sự trải lòng này nhiều nguyên cớ lắm thay
Cô giáo ạ, đất nước đã lớn rồi,
Đã lớn nhanh vươn vai cùng thời đại
Vị thế nước nhà càng ngày càng vững chãi
Đã thoát nghèo đang vươn tới giàu sang.
Khi báo mạng đang tàn phá nhân gian
Cá chết, Formosa, ống xả ngầm dưới biển
Thí nghiệm tưởng tượng, phát ngôn gây sốc
Phải chăng dân không chịu lớn là đây?
Cô giáo nói đúng, đất nước sẽ về đâu
Nếu không giữ tài nguyên, không gìn giữ chủ quyền
Không vươn khơi bám ngư trường truyền thống,
Khí phách Lạc Hồng chỉ viết bằng Phây búc
Lòng yêu nước nồng nàn đâu cần thiết phải khoa trương.
Đất nước mình rồi sẽ lớn dần lên
Nếu ý thức người dân cũng ngày càng một lớn,
Khi đám Việt Tân chỉ như loài hoa dại,
Cuộc sống ký sinh của một đám Rận tật nguyền.
Đất nước mình chẳng ngộ quá đâu em,
Cũng chẳng lạ, chẳng đáng thương chi hết,
Khi mỗi người dân hóa thân thành chiến sĩ
Đảng vững bền, đất nước mới bình yên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét