Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

LẠI THÊM MỘT KẺ “ NGÁO ĐÁ” HOANG TƯỞNG VỀ CHÍNH TRỊ.



“Ngáo đá” là kẻ sử dụng ma túy đá. Ma túy đá là một loại ma túy có hàm lượng ma túy cao, khiến cho người dùng không chỉ cực “ phê” mà còn làm cho người ta rơi vào trạng thái hoang tưởng. Hiện nay có không ít vụ án hình sự, kẻ giết người thân ( vợ, con, mẹ, người yêu) do sử dụng ma túy đá. Chẳng hạn họ nghĩ rằng mình đang là người đau khổ  ( khiến họ có thể tự sát); có khi lại nghĩ rằng mình là anh hùng (khiến người ta nghĩ mình có thể làm những việc phi thường như cứu người, giết người…). Nghuy hiểm nhất là “ ngáo đá” lẫn lộn thực tế với ảo giác. Trong không gian mạng hiện nay cũng đang tồn tại những kẻ “ngáo đá” chính trị. Họ cũng “nghiền” thứ ma túy đá chính trị, đó là mô hình dân chủ, nhân quyền ngoại nhập mà nhiều người gọi là sùng bái phương Tây. Họ cũng hoang tưởng ngỡ mình là vĩ nhân, là thiên tài, phát hiện ra khái niệm chính trị mới, lẫn lộn lịch sử, thực tế với mong muốn chính trị chủ quan khi viết về sự tồn vong và phát triển của dân tộc Việt Nam trong thế kỷ XX ( cho đến nay).
Đài  RFA (Châu Á tự do ) vừa qua đã phát tán bài viết của một kẻ chống Cộng về lịch sử Việt Nam trong thế kỷ XX. Điều này cũng có thể xem là xuất hiện thêm một kẻ “ngáo đá” hoang tưởng về chính trị. Ông ta cho rằng, 70 năm qua ( từ 1945-2015 ), kể từ khi nhà nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ( nay là nhà nước CHXHCN Việt Nam ra đời đến nay), trong đó có 2 cuộc kháng chiến chống đế quốc xâm lược do Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo là “ thời gian bị mất trong lịch sử”!
 Bây giờ chúng ta hãy xem lập luận của ông ta đúng sai như thế nào?
Trước hết, khái niệm về khái niệm “ Thời gian bị mất trong lịch sử”. Đây vốn là một ý tưởng mà Y đã coppy của những kẻ chống cộng Ba Lan ( họ không thừa 44 năm sự tồn tại của chế độ “cộng sản” ở Ba Lan là chế độ cộng hòa) , từ đó Y suy ra 70 năm qua đối với Dân tộc ta “ không phải là chế độ cộng hòa! cũng là “thời gian bị mất”!
Cũng vì hoang tưởng chính trị mà Y xem ở Việt Nam, chính phủ tay sai phát xít Nhật do Trần Trọng Kim đứng đầu, ( chỉ tồn tại được 5 tháng, từ tháng 4 năm 1945 – tháng 8/ 1945) cùng với chế độ xã hội do Mỹ thống trị ở miền Nam là “chính thể Cộng hoà” . Tất nhiên với Y đây không phải là chữ nghĩa mà là một chế độ xã hội tốt đẹp! Về chế độ chính trị ở Miền Nam từ khi Mỹ xâm lược Y nói : “Mặc dù đây là một chính quyền thân Mỹ nhưng nó đảm bảo những yếu tố cơ bản của một nhà nước Cộng hoà”! Thực tế có xác nhận điều Y nói không?
Rõ ràng chỉ có những kẻ mang đầu óc nô lệ mới dùng các mô hình ngoại nhập, ( ở đây là tư duy chính trị) làm tiêu chuẩn cho dân tộc mình. Về thực tế lịch sử thì Y bỏ qua “thành tích” đặc sắc của chế độ cộng hòa đó. Chẳng hạn như hàng vạn người dân yêu nước đã bị lên máy chém theo Luật 10/59, hàng ngàn người trong nhà tù Côn Đảo (được gọi là địa ngục trần gian) đã bị bọn cai ngục đổ vôi bột xuống các “chuồng cọp” giam giữ các tù nhân chính trị, thậm chí chúng còn đóng đinh vào đầu gối, mắt cá chân và cả vào đầu nhiều người yêu nước. Ấy là chưa kể tổng thống Ngô Đình Diệm, người đứng đầu chế độ “ cộng hòa” “độc lập” đã bị chết thảm do ông chủ Hoa Kỳ “thay ngựa giữa dòng”. Phải chăng đó là chế độ       “ cộng hòa” chân chính, tốt đẹp của dân tộc Việt Nam? Cũng vì là kẻ “ ngáo đá”, nên trên bài viết Y đã “ suy bụng ta ra bụng người”, đồng nhất chế độ tay sai phát xít Nhật với chính quyền Sài Gòn thân Mỹ. Điều này chắc sẽ có không ít người xem đây là một điều xúc phạm.
Thức hai, Y đã đổi trắng thay đen, “gắp lửa bỏ tay người”. Y đổ lỗi cho chế độ xã hội do Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo khiến cho hàng trăm ngàn người di tản và đã chết trên biểm.
Những người có đôi chút tri thức, hoặc có nhân cách thì phải hiểu rằng nói chung sự lựa chọn chế độ chính trị không thuộc nhận thức của cá nhân mỗi người, đơn giản vì người ta chưa có kinh nghiệm sống trong một chế độ xã hội chưa tồn tại. Bởi vây sự lựa chọn chế độ chính trị của người dân thường thì đều do bộ máy tuyên truyền của nhà nước “ hướng dẫn”. Trong trường hợp bài báo nói trên, đó là một sự hoang tưởng về chính trị khi Y cho rằng: Sở dĩ hàng trăm ngàn người rời bỏ quê hương là vì bộ máy tuyên truyền của chính quyền Sài Gòn. Người sống ở Sai gòn khi đó còn nhớ trên đài phát thành của chính quyền này ra rả rằng: “ sẽ có tắm máu” khi Việt Cộng vào thành phố! Rút cuộc chẳng thấy tắm máu đâu mà chỉ thấy “thuyền nhân” tử nạn trên biển do bộ máy truyên truyền Sài Gòn lừa gạt.
Thứ ba, về chế độ xã hội từ 1945 đến nay, Y cho rằng : “ Đảng Cộng Sản Việt Nam đã biến cả nước thành một nhà tù khổng lồ, nơi mà an ninh theo dõi kiểm soát, chi phối từng hoạt động của mỗi người… Một chế độ bất nhân và vong bản, chỉ đáp ứng ít nhiều về vật chất nhưng hoàn toàn giam hãm tư tưởng của con người trong một học thuyết ngoại lai, không tưởng: học thuyết Mác-Lenin”.
Không phủ nhận rằng trong gần 3/4 thế kỷ qua, sự lãnh đạo nhà nước và xã hội của Đảng cộng sản Việt Nam, trong điều kiện “thù trong, giặc ngoài”, đã phạm phải một số sai lầm nào đó, chẳng hạn như cải cách ruộng đất, xóa bỏ kinh tế thị trường, sở hữu tư nhân, …do bệnh giáo điều về lý luận hoặc học hỏi kinh nghiệm của nước ngoài một cách máy móc…Nhưng liệu ai có thể phủ nhận được chân lý lịch sử: 
(1) Độc lập dân tộc chủ quyền Quốc gia, thống nhất đất nước là thành quả  của Dân tộc ta do Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo!
(2) Chế độ chính trị  của Việt Nam đã có những thay đổi cơ bản, từ khi Đảng thực hiện đường lối đổi mới ( từ 1986). Đến nay Việt Nam đang xây dựng chế độ hướng tới mục tiêu : Dân giầu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh.
Về xã hội Việt Nam, Chương II, Hiến pháp 2013 đã quy định ở nước CHXHCN Việt Nam các quyền con người được ghi nhận tôn trọng và bảo đảm.
(3) Về kinh tế, Việt Nam hiện nay đang hoàn thiện nền kinh tế thị trường định hướng  XHCN với nghĩa, đó là nền kinh tế đó hướng trong khi tuân thủ quy luật thị trường vẫn hướng tới lợi ích của cả xã hội chứ không phải nhằm bảo đảm quyền làm giầu cho một số nhỏ người.  Đó cũng không phải là chính sách kinh tế : “ vỗ béo để làm thịt” như có kẻ hù dọa. Hiện nay Việt Nam đang là thị trường có sức thu hút đầu tư hàng đầu ở Đông Nan Á.
(4 ) Về đối ngoại, vị trí và vị thế của nước CHXHCN Việt Nam ngày càng được nâng cao.
Tới thời điểm này, Việt Nam đã thiết lập quan hệ ngoại giao với hơn 180 quốc gia với nhiều cấp độ khác nhau, trong đó có quan hệ đối tác chiến lược với 13 quốc gia gồm Nga (2001), Ấn Độ (2007),  Nhật Bản (2006); Trung Quốc (2008), Hàn Quốc, Tây Ban Nha (2009), Anh (2010), Đức (2011), Italy, Thái Lan, Indonesia, Singapore, Pháp (2013); quan hệ đối tác toàn diện với 4 quốc gia gồm Australia (2009); New Zealand (2010), Đan Mạch, Hoa Kỳ ( đối tác toàn diện 2013); và đối tác chiến lược theo lĩnh vực với Hà Lan. Như vậy là, Việt Nam đã xác lập quan hệ đối tác chiến lược, đối tác toàn diện với tất cả 5 quốc gia thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc (LHQ).
Cho dù  xã hội Việt Nam đang có nhiều vấn đề, nhất là sự suy thoái về đạo đức, lối sống của cán bộ, đảng viên, công chức chưa được đẩy lùi thì việc phủ nhận thực tế cũng như phủ nhận lịch sử không phải là chuyện dễ. Là kẻ “ ngáo đá”, hoang tưởng về chính trị, tác giả “ Thời gian bị mất trong lịch sử” vẫn không thể không chịu trách nhiệm với vong linh những người đã khuất càng không thể không phải chịu trách nhiệm trước tòa án lương tâm.
Thanh Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét