Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Hãy chờ xem lời “tiên tri” của năm xích lô?

Đọc bài viết của tác giả Năm xích lô (Danlambao) với tự đề “Tấn công” gây cho tôi sự tò mò “phấn khích” muốn trao đổi cùng tác giả đôi dòng suy nghĩ về những vấn đề tác giả nêu. Trước hết, xin thưa rằng với bất kỳ quốc gia, dân tộc nào trong quá trình hình thành và phát triển của mình đều phải xử lý hai vấn đề đối nội và đối ngoại. Hai vấn đề này có mối quan hệ, tác động qua lại, hỗ trợ lẫn nhau. Trong lịch sử hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước của dân tộc ta, nhất là trong kỷ nguyên Đại Việt, các vương triều Lý, Trần, Lê đã thực hiện chính sách ngoại giao hợp lý, mềm dẻo, nhằm ngăn ngừa và nhanh chóng kết thúc chiến tranh, duy trì hòa hiếu, giữ yên biên thùy, kiến tạo hòa bình, xây dựng đất nước. Tranh thủ sự hỗ trợ, ủng hộ của các quốc gia láng giềng trong tinh thần hòa hiếu, tôn trọng lẫn nhau, cùng tồn tại là hết sức cần thiết, nhất là đối với các nhà nước Tống, Nguyên, Minh ở phía bắc. Đối với họ, nước Đại Việt thi hành những chính sách hòa hiếu mềm dẻo nhưng kiên quyết trên nguyên tắc tôn trọng độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ. Đó là truyền thống và bản sắc độc đáo của nền ngoại giao Việt Nam đầy hào khí, giàu tính nhân văn, hoà hiếu: “Đem đại nghĩa để thắng hung tàn; lấy chí nhân mà thay cường bạo!”; “Dập tắt muôn đời chiến tranh; Mở nền muôn thủa thái bình!”. Đó là những tư tưởng, triết lý vượt thời đại, mãi mãi vẫn còn nguyên giá trị. Kế tục truyền thống ấy, trong thời đại ngày nay, đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ, rộng mở vì hòa bình, hợp tác và phát triển, thực thi chính sách đối ngoại đa phương hóa, đa dạng hóa, từng bước hội nhập quốc tế đã được hình thành và không ngừng được bổ sung, hoàn thiện trong từng thời kỳ cách mạng của dân tộc Việt Nam.

Vậy nên thưa tác giả “đáng kính” rằng chuyến thăm Trung Quốc của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng trong mấy ngày vừa qua cũng không nằm ngoài mục đích trên và cũng là điều bình thường trong một thế giới đại đồng như hiện nay. Không chỉ có Việt Nam mà các nước khác cũng làm như vậy, tất nhiên mỗi nước có những đường lối ngoại giao riêng vì mục đích của dân tộc mình.  Vậy nên khát khao hoà bình, và có lẽ không có dân tộc nào muốn có hoà bình lại phải trải qua mất mát, hy sinh to lớn như dân tộc Việt Nam! Nhưng chính giữ nước trong hoàn cảnh lịch sử ngàn năm ấy dạy chúng ta biết khoan dung, biết khép quá khứ, hướng tới tương lai, giữ gìn bình yên, độc lập, tự do cho dân tộc. Vậy mà cớ ao tác giả lại có cái nhìn thiển cận, nói lấy được đến như vậy, phải chăng tác giả đang làm rối thêm tình hình đang yên ổn của đất nước, hòng hướng lái người dân theo dụng ý của một nhóm người đang đi ngược lại lợi ích của dân tộc để viết ra những lời xằng bậy cho rằng“Chế độ cố gắng che đậy hành vi bán nước nhưng nhìn cách điều hành đối ngoại nhu nhược của đảng CSVN đủ thấy rõ đất nước sẽ đi về đâu nếu dân tộc VN (Việt Nam) chúng ta không có thái độ dứt khoát và chủ động để bảo vệ xương máu của tiền nhân. Vận mệnh đất nước ra sao tùy thuộc vào chúng ta! Vâng, chúng ta đây có tôi và bạn nếu còn mang ý thức dân tộc. Bạn có mạnh dạn nhận lãnh trách nhiệm trước tổ quốc Việt Nam?”. Thưa tác giả đi về đâu ư,  người dân ai cũng biết mình phải làm gì để bảo vệ cái thành quả mình đang thụ hưởng, đâu cần ai hướng lái, đâu cần đi về đâu theo những lời nói không có căn cứ như vậy. Có chăng là những ý kiến phiến diện, mang nặng thù hằn cá nhân, nửa vời mà phán rằng “Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư hiện nay của đảng CSVN, một tay sai trung thành tuyệt đối đã ký kết thêm những điều khoản như minh chứng cho mật ước Thành đô. Điều đó gây phẫn nộ cho người dân VN nhưng làm gì để phản đối thái độ bán nước của đảng CSVN khi chúng ta thụ động? Đây là lời trách không những cho chúng ta mà cả bản thân người viết. Chúng ta nên đi vào thực tế để nhận định và tìm phương thức phù hợp cho đất nước VN chúng ta dưới chế độ toàn trị của đảng CSVN”. Liệu có đúng như vậy không? thưa tác giả, có trách chính là tự trách những con người đang tự tách mình ra khỏi chiến tuyến cùng dân tộc, làm những điều bất lương mà chà đạp nên tất cả, không từ một ai, kể cả người đứng đầu Đảng, Nhà nước được nhân dân tôn kính. Còn dân tộc Việt Nam ư, luôn biết đặt lên hàng đầu lợi ích quốc gia, dân tộc với mục tiêu là giữ vững độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ trong sự kết hợp chặt chẽ với nhiệm vụ tạo dựng môi trường bang giao với các nước khác, nhất là các nước láng giềng, tạo tiền đề thuận lợi nhất cho công cuộc phát triển kinh tế - xã hội nhằm thực hiện mục tiêu “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”. Điều đó hoàn toàn không có nghĩa là rơi vào chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi mà phải luôn ý thức sâu sắc và làm mọi việc có thể để đóng góp phần mình vào sự nghiệp chính nghĩa vì hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã hội. kiên định về nguyên tắc, cơ động, linh hoạt về sách lược, “dĩ bất biến ứng vạn biến” là nét đẹp văn hóa truyền thống trong ngoại giao luôn được kế thừa phát huy trong từng giai đoạn lịch sử của dân tộc. Nỗ lực thúc đẩy hợp tác ngày một mở rộng trên tinh thần tôn trọng lẫn nhau và hợp tác bình đẳng đi đôi với việc đấu tranh bằng nhiều hình thức thích hợp đối với những việc làm xâm hại lợi ích quốc gia, dân tộc, trái với xu thế hòa bình. Thấy cả mặt phải và mặt trái, mặt tích cực và tiêu cực của toàn cầu hóa, hội nhập quốc tế để tận dụng tối đa mặt tích cực, hạn chế đến mức cao nhất mặt tiêu cực. Tránh phiến diện, cực đoan, nhấn mạnh một chiều hoặc từ cực này nhẩy sang cực khác như chính tác giả và một số người đang lầm tưởng hòng gây nghi ngờ, phá vỡ khối đại đoàn kết toàn dân tộc, làm giảm lòng tin của nhân với Đảng và Nhà nước ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét