Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

CÙ HUY HÀ VŨ LÀ KẺ “CÁI NẾT ĐÁNH CHẾT KHÔNG CHỪA”

Nguyễn Văn
         
Ngày 17/4 vừa qua, trên VOA tiếng Việt có bài: “Chế độ cộng sản Việt Nam sụp đổ, người Việt mới có hòa hợp hòa giải?” ghi lại cuộc phỏng vấn giữa Trà My - phóng viên của VOA tiếng Việt - với Cù Huy Hà Vũ - người phải tỵ nạn tại Hoa Kỳ. Qua cuộc trả lời phỏng vấn cho thấy, Cù Huy Hà Vũ đúng là người “cái nết đánh chết không chừa”.
Nghe cái tên Cù Huy Hà Vũ, chúng ta không lạ gì kẻ đã bị tòa kết án 7 năm tù giam vì tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa XHCN Việt Nam theo Bộ luật Hình sự và sau đó cho tỵ nạn tại Hoa Kỳ. Ở Hoa Kỳ, Vũ phải kiếm sống bằng cách “theo đóm ăn tàn”, đi theo, làm theo những thế lực thù địch chống phá cách mạng Việt Nam, những mong kiếm ít bơ thừa, sữa cặn nơi đất khách quên người. Vậy nên, Vũ lại “phát huy sở trường” của mình là tiếp tục chống phá, xuyên tạc Đảng Cộng sản, Nhà nước Việt Nam.
Khi VOA hỏi: “Nếu muốn tôi thay đổi cách nhìn và tạo niềm tin hơn nữa đối với tôi, thì anh cũng phải thay đổi cách nhìn về tôi. Thay vì anh chỉ muốn xóa bỏ chế độ cộng sản Việt Nam, thì có thể có một cách khác cùng hàn gắn và cùng nhau phát triển”. Phản hồi của ông thế nào?
Vũ trả lời: Tôi đã có những kinh nghiệm rất cụ thể rồi. Năm 2010, chính tôi đã đưa ra những giải pháp đầu tiên để bắt đầu những sự hòa hợp hòa giải. Đó là phải gọi tên đúng của cuộc chiến tranh Việt Nam là một cuộc nội chiến. Tôi cũng đưa ra một giải pháp nữa là công nhận những chiến sĩ Việt Nam Cộng hòa đã hy sinh tại Hoàng Sa trong cuộc chiến chống quân xâm lược Trung Quốc để bảo vệ lãnh thổ Việt Nam. Thế nhưng, cho tới giờ, chính quyền cộng sản Việt Nam không những không chấp nhận đề nghị của tôi (tôi đã làm kiến nghị gửi Quốc hội), mà lại còn bỏ tù tôi. Thành ra, cuối cùng tôi rút ra kết luận là không thể có hòa giải với chính quyền cộng sản Việt Nam mà chỉ có thể giải thể chế độ cộng sản này đi,… Khi đó  không còn ai bị coi là thù địch với ai nữa, mà đó chỉ là sự khác biệt hay đối lập về mặt chính trị mà thôi”.
Qua trả lời của Vũ cho thấy có hai cái sai:
Một là, cuộc kháng chiến chống đế quốc Mỹ, cứu nước, Vũ lại cho là cuộc “nội chiến”. Chúng ta đều biết, chế độ Việt Nam cộng hòa chỉ là con rối trong tay của chính giới Mỹ mà thôi. Bởi, chế độ ấy hoạt động hoàn toàn dựa vào sự chu cấp của chính quyền Mỹ. Chẳng thế mà, R. Nixon đã nói thẳng với cố vấn đặc biệt của Nguyễn Văn Thiệu: “Các ông hãy nhớ thật kỹ rằng: nếu không có viện trợ Mỹ thì Sài Gòn không thể tồn tại..., không có ngân quỹ Mỹ thì Sài Gòn coi như chấm dứt”. Chính vì nhận ra số phận bù nhìn của mình, Nguyễn Văn Thiệu mới phải công khai thú nhận: “Mỹ còn viện trợ thì chúng ta còn chống cộng”, “Nếu Hoa Kỳ không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau ba giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi dinh Ðộc Lập”! Chính vì vậy, mà một đội quân có hơn một triệu người, ở thời điểm năm 1975 được đánh giá đứng thứ tư trên thế giới về lục quân, không quân, đứng thứ chín về hải quân,... gấp đối phương hai lần về quân số, bốn lần về xe tăng, hơn tuyệt đối về không quân và hải quân, đã nhanh chóng tan rã và thất bại trong chưa đầy hai tháng. Vì tính chất phi nghĩa của sự tồn tại mà đội quân ấy đã thất bại. Đúng như GS N. Chomsky nhận định “đội quân thiếu sự ủng hộ của nhân dân (nhất là ở nông thôn)”, hay theo cách nói của W. Colby - người từng đứng đầu phái bộ CIA tại miền Nam Việt Nam - đó là đội quân được Mỹ cho mọi thứ cần thiết, “trừ sự dũng cảm”!
Hai là, Vũ đã đánh đồng sự hy sinh của những người con ưu tú vì một Việt Nam độc lập, tự do với cái chết của những người vì chế độ bù nhìn, lệ thuộc vào ngoại bang. Tổ quốc bao giờ cũng phải nhìn trên hai phương diện: tự nhiên lịch sử (vùng đất, vùng  trời, vùng biển,…) và chính trị - xã hội (thể chế chính trị - xã hội). Nói như Vũ thì những người lính Việt Nam cộng hòa bảo vệ Hoàng Sa trước sự xâm chiếm của Trung Quốc thì mới đề cập một nửa - bảo vệ mặt tự nhiên lịch sử. Nhưng việc bảo vệ ấy để duy trì chế độ bù nhìn, lệ thuộc như đề cập ở phần thứ nhất thì nhân dân Việt Nam không bao giờ cam chịu, trừ những kẻ vô liêm sỉ như Vũ. Vậy nên, sự đánh đồng của Vũ giữa sự hy sinh của những người con ưu tú của dân tộc vì một Việt Nam độc lập, tự do, hạnh phúc với cái chết của những người muốn duy trì một chế độ bù nhìn, tay sai, lệ thuộc là không thể chấp nhận, dù Vũ có đưa ra cái vỏ bọc hòa hợp hòa giải dân tộc. Tất nhiên, cùng là máu đỏ da vàng, nên chúng ta đều thấy sót xa, đau đớn trước cái chết của bất kỳ người Việt Nam nào. Những người lính Việt Nam cộng hòa cũng chỉ là nạn nhân của chế độ bù nhìn, tay sai Việt Nam cộng hòa. Chúng ta cũng trân trọng họ khi quyết tâm bảo vệ Hoàng Sa, nhưng không vì thế mà đánh đồng cái chết của họ với sự hy sinh của những người quyết tâm “đánh cho Mỹ cút / đánh cho ngụy nhào”. Vì như thế sẽ là không công bằng và có tội với sự hy sinh đầy ý nghĩa của những người vì một Việt Nam thống nhất, hòa bình, độc lập, tự do, hạnh phúc!
Khi VOA hỏi: Nhiều người đặt vấn đề vì sao đối với “người ngoài” như quốc gia cựu thù Mỹ, chính phủ cộng sản Việt Nam có thể hòa hợp hòa giải, bỏ qua quá khứ, tiến tới cùng hợp tác xây dựng nhanh chóng và hiệu quả hơn đối với “người nhà” là những đồng bào khác ý thức hệ với họ? Phải chăng lòng hận thù của người Việt mình chưa được hóa giải nên mâu thuẫn mới kéo dài cho tới ngày hôm nay?
Vũ trả lời: Trước hết, tôi khẳng định chuyện chính quyền cộng sản Việt Nam hiện nay thiết lập quan hệ ngoại giao với Mỹ, nước cựu thù trong chiến tranh, là vì vấn đề ngoại giao và vụ lợi về mặt kinh tế. Tiếp nữa, chính quyền cộng sản Việt Nam đang bị Trung Quốc tấn công trên mọi phương diện nên họ cần tìm kiếm những hỗ trợ từ bên ngoài”.
Vũ nói vậy chứng tỏ chẳng hiểu gì lịch sử Việt Nam. Xin hỏi, với Nhật Bản, với Pháp trước đây xâm chiếm nước ta, nay Việt Nam có quan hệ hợp tác, hữu nghị với các nước này thì là cái gì? Xa hơn nữa, giữa các triều đại phong kiến Việt Nam khi đánh thắng các triều đại phong kiến Trung Quốc, sau đó cũng trở lại quan hệ bình thường vì sự phát triển và phồn thịnh của mỗi nước. Việt Nam không có tính thù dai, mà truyền thống văn hóa Việt Nam là “đánh kẻ chạy đi không ai nỡ đánh người chạy lại”. Những người biết sai lầm, sửa chữa thì nhân dân Việt Nam bao giờ cũng đón nhận với tấm lòng rộng mở và bao dung. Chỉ những kẻ cố tình, bảo thù, không nhìn thấy sai lầm của mình theo kiểu “cái nết đánh chết không chừa” thì nhân dân Việt Nam kiến quyết “đánh kẻ chạy đi” đấy Vũ ạ. Vì vậy, hãy mở mắt to ra để nhìn cho thấu, nhanh chóng hối cải, “quay đầu là bờ”, nếu không sẽ “chết không có đất chôn”, nên nhớ thế Vũ nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét