Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

Mong muốn không chỉ riêng ai...


tôi có sở thích đọc tin tức hàng ngày. Đây là món ăn tinh thần giúp tôi thư thái thụ hưởng tuổi già cũng như có nhiều thông tin để chia sẻ với mấy anh bạn già cùng khu phố. Gần như thành thói quen, sau giờ đi bộ, tập thể dục thường tụ tập ở “câu lạc bộ quán nước chè” đầu phố. Phải nói là thượng vàng hạ cám, thảo luận rôm rả ra phết, đôi lúc cũng căng thẳng bởi có những cách nhìn nhận khác nhau... Được cái khi còn công tác ở nhà máy, làm ở phòng kỹ thuật nên ba cái chuyện máy vi tính tôi rất thạo, nên việc tìm thông tin ưu thích trên Internet đối với tôi rất dễ và có phần thông thạo hơn người khác. Thực tình trong xã hội ta cũng còn nhiều chuyện phải bàn, nào là chuyện tham nhũng của một số quan chức ở lĩnh vực này, địa phương kia… thường là chủ đề bàn tán rôm rả nhất. Rồi nữa việc câu chuyện kinh tế, văn hóa, đạo đức, lối sống trong một bộ phần cán bộ, công chúng xuống cấp, nhất là tệ nạn xã hội cũng là một chủ đề không kém phần sôi động... Nhưng nhìn vào thực tế và cồng tâm khách quan đánh giá những người già như chúng tôi đều nhận thấy, tổng thể bộ mặt, diện mạo của đất nước thay đổi nhanh chóng, đời sống của người dân được nâng lên hàng chục lần so với trước đây, nhất là vấn đề thực hiện an sinh xã hội được quan tâm nhiều mặt, người nghèo có nhiều cơ hội để thoát nghèo... Vị thế của đất nước tăng cao trong khu vực và thế giới, bang giao với hầu hết các nước trên thế giới. Tôi cũng như mọi người cũng nhận thấy nhiều thông tin trên mạng, một số tác giả phản ánh phiến diện, nhìn nhận vấn đề hiện thực cuộc sống hiện nay không đầy đủ. Đáng quan tâm hơn có thông tin hư cấu hoàn toàn hoặc lợi dụng những vụ việc tiêu cực nào đó để thêm bớt tình tiết, kích động lòng người, tạo mâu thuẫn giữa người dân với chính quyền, biến thành dư âm không tốt lan truyền trong xã hội, vụ việc về Đồng Tâm quê tôi là một điển hình trong hư cấu bịa đặt của những kẻ mang danh nhà báo. Mới đây thôi chúng tôi thảo luận rôm rả về bài viết của Trần Thảo có tiêu đề như một lời khẳng định “Tính nhân bản của VNCH”.
            Đọc qua bài viết, không ai bảo ai nhưng đều có chung một nhận xét: nếu tác giả chỉ bàn chuyện nội dung bài hát hay như vậy mà bị cấm, trách nhiệm của cơ quan quản lý nhà nước đến đâu? Ai cho phép làm như vậy thì đây là bài viết đáng trân trọng và được đánh giá cao trong cách nhìn nhận phân tích và đánh giá. Nhưng không, Trần Thảo đã dùng cái vốn hiểu biết và là “tay bút có hạng” trong làng báo chuyên viết chủ đề chống phá Đảng, Nhà nước hòng đánh lừa độc giả kém hiểu biết, thiếu thông tin. Trong số nhiều tình tiết mà tác giả đưa ra phủ toẹt hoàn toàn về đạo lý và cái giá của cả dân tộc Việt Nam phải trả cho hai chuộc kháng chiến đánh đuổi quân xâm lược và bè lũ tay sai, nhiều trang lịch sử, thước phim không chỉ người VN, mà còn được những nhà báo nước ngoài ghi lại về sự tàn ác của quân đội mỹ, ngụy quân VNCH thời bấy giờ như lê máy chém, lập đồn bốt, nhà tù… những di chứng lịch sử vẫn còn đó thế mà Trần Thảo vẫn nói lấy được “HCM và trung ương đảng cộng đã tính đến chuyện xâm lăng miền nam VN sau này.” Để rồi lớn tiếng ca ngợi cái chế độ bán nước, hại dân như”, “Tính nhân bản của VNCH” cho rằng thời đó “Tình báo của chính quyền VNCH phần lớn nắm vững danh sách những gia đình có người thân tập kết ra bắc, nhưng ngoài những trường hợp nghiêm trọng cần lưu tâm, tất cả những người khác đều được đối xử một cách bình thường, không hề bị phân biệt trong trường học hay trong sở làm. Đó chính là điểm son đầy tính nhân bản của chính quyền VNCH!”. Đúng là cố tình quên hay mất trí của một kẻ hám lợi nên viết lấy được. Thưa với tác giả, tội ác của những tên lính khét tiếng gian ác ở nhà tù Côn đảo, Phú Quốc còn sơ sờ ra đấy. Những người dân như chúng tôi hiện nay với chính sách đại đoàn kết toàn dân tộc, không phân biệt trước đây là ai, làm gì, kể cả những người đã hiểu lầm Cộng sản chạy ra nước ngoài sau năm 1975 và những người trước đây có thể bị lầm đường lạc lối nhưng biết ăn năn, hối cải cũng có quyền bình đẳng làm ăn sinh sống trên đất nước này như bao người dân bình thường khác. Vậy đâu có chuyện phân biệt đối xử đàn áp như Trần Thảo tự nghĩ ra.
            Trong cuộc sống còn nhiều điều để viết phản ánh chân thực, khách quan giúp ích cho xã hội và người dân vươn lên trong cuộc sống, hướng đến cái đẹp, đấu tranh chống những thói hư, tật xấu, những tồn tại yếu kém trong xã cũng cần được lên án. Nhưng không có nghĩa lợi dũng những vấn đề đó để hư cấu, xuyên tạc nói xấu chế độ, làm mê hoặc lòng người, việc làm xấu xa đó là việc đáng phải lên án, loại bỏ ra khỏi cuộc sống hôm nay như mục đích căn cốt của Trần Thảo có đoạn kết trong bài viết  “Sau 1975, bị người CS đối xử tàn mạt, độc ác, không ít người miền nam đã hối tiếc rằng thời trước chính quyền miền nam VN đã quá hiền từ, quá nhân bản nên để cho miền nam rơi vào tay cộng sản!”. Hối tiệc ư chỉ có con người của Trần Thảo chứ còn người dân ai hối tiếc cơ chứ, có lẽ miệng lưỡi của tác giả đã bị nhiễm bệnh khó chữa nên mới phát ra những lời lẽ ngang tai, ngứa mắt đến như vậy. Hiện thực cuộc sống hiện tại luôn là minh chứng rõ ràng nhất để bác bỏ hoàn toàn những lời lẽ “mộng du” của Trần Thảo.
(Fb Hoàng Dũng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét